Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi gạt tay anh, hôn thẳng lên môi anh. Mặt anh đỏ ửng đến tận mang tai, như sắp chảy m/áu.
Tôi hả hê, lại hôn thêm một cái lên má anh: "Cậu đã là bạn trai tôi rồi, còn sợ tôi hôn nữa sao?"
Tôi tưởng trong mối tình này, tôi mới là người bị động. Nhưng trong nhật ký, anh viết:
"Kiều Kiều, may mà em đến. Anh bước đi cô đ/ộc giữa đêm trường, tưởng mình sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối. Chỉ có em cầm đèn đến bên anh, muốn nắm tay anh cùng bước ra nơi ánh sáng. Mỗi khoảnh khắc bên em đều như đồ anh ăn tr/ộm được, nên anh bước từng bước thận trọng, sợ em không yêu anh, lại sợ em yêu anh quá nhiều, sợ em biết quá khứ nát tan của anh, sợ em sẽ gh/ét bỏ anh."
Tôi ôm cuốn nhật ký khóc nức nở. Hóa ra ngay cả chuyện ngoại tình mà tôi tưởng, cũng chỉ là cách ng/u ngốc anh nghĩ ra để ly hôn với tôi.
4
Tôi đọc đi đọc lại những dòng nhật ký ghi chép cả đời Bùi Tùng, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Trong mơ có giọng nói hỏi tôi: "Cô muốn gặp lại anh ấy không?"
"Muốn chứ!"
Rồi ý thức tôi chợt tỉnh táo. Mở mắt ra, tôi đã trở về mười lăm năm trước.
Lúc ấy, tôi mười hai, anh mười một tuổi, tất cả vẫn còn kịp.
Đáng lẽ tôi chuyển trường vào học kỳ hai lớp 12, trở thành bạn cùng bàn với Bùi Tùng ở ngôi trường mới. Nhưng giờ đây, thời gian phải được đẩy lên sớm.
Sau khi tôi khăng khăng đòi hỏi, bố mẹ cuối cùng đồng ý cho tôi chuyển đến trường cấp hai nơi Bùi Tùng từng học. Cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi được đẩy lên sớm năm năm.
Trường Trung học Ngạn Phong, lớp 7/1.
Tôi đứng trên bục giới thiệu với cả lớp: "Tôi tên Tạ Kiều, là học sinh mới chuyển đến."
Mắt tôi liếc khắp đám học sinh, cuối cùng phát hiện ở dãy cuối gần thùng rác có một cậu bé đen nhẻm, g/ầy nhom, mặc chiếc áo bạc màu. So với các bạn xung quanh, cậu hoàn toàn như một đứa trẻ x/ấu xí, lạc lõng.
Nhưng tôi nhận ra ngay - đó là Bùi Tùng thuở nhỏ.
Mắt tôi cay cay, tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cậu g/ầy như Bùi Tùng hồi cấp ba, chỉ khác là giờ đen và lùn hơn.
Cô giáo bảo tôi chọn chỗ ngồi trống. Tôi thẳng tiến đến chỗ Bùi Tùng, bất chấp ánh mắt mọi người, ngồi xuống cạnh cậu.
Cậu không nhìn tôi, chỉ cúi đầu lục lọi trong ngăn bàn. Tìm mãi chẳng thấy gì, tôi biết cậu đang trốn tránh tôi - cậu không giỏi tiếp xúc với người lạ.
Tôi chào cậu: "Xin chào, tôi tên là Tạ Kiều, cậu tên gì?"
Nghe tôi hỏi, cậu mới dừng tay, rụt rè đáp: "Bùi Tùng."
Bùi Tùng vẫn không nhìn tôi, không muốn nói thêm lời nào.
Tôi nhìn đôi chân g/ầy guộc của cậu - còn nhỏ hơn cánh tay tôi. Một cậu bé mười một tuổi mà chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi. Mái tóc vàng hoe, gương mặt hóp lại, đủ thấy tình trạng suy dinh dưỡng.
Nhìn mà đ/au lòng.
Cha ruột Bùi Tùng mất khi cậu tám tuổi. Sau đó, cậu theo mẹ tái giá. Cha dượng coi cậu như gánh nặng, đ/á/nh m/ắng không ngừng. Mẹ cậu cũng không can ngăn, có khi hai người cãi nhau lại trút gi/ận lên Bùi Tùng.
Đến năm mười hai tuổi, mẹ cậu qu/a đ/ời vì u/ng t/hư. Bùi Tùng bị cha dượng xâm hại, bạo hành rồi ném vào trại trẻ mồ côi.
Những chuyện này, tôi chỉ biết đến từ nhật ký của Bùi Tùng sau khi anh mất. Trước mặt tôi, anh chưa bao giờ nhắc đến quá khứ.
Giờ tôi đã trở lại, cuộc đời Bùi Tùng vừa mới bắt đầu. Tôi nhất định không để anh lặp lại bi kịch.
Tôi phải khiến những kẻ ng/ược đ/ãi Bùi Tùng trả giá. Phải tìm cách để bố mẹ tôi nhận nuôi anh trước khi mẹ anh qu/a đ/ời, giúp anh thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt như trong nhật ký.
5
Giờ ăn sáng, mọi người lục tục lấy đồ ăn.
Tôi mở hộp cơm mẹ chuẩn bị: một hộp sushi, hai quả trứng, hộp sữa, ba chiếc há cảo, thêm một cuộn bánh ngọt.
Quả là mẹ tôi, hiểu khẩu vị con gái quá đỗi.
Bên cạnh, Bùi Tùng lôi từ chiếc cặp cũ kỹ ra túi ni lông trắng, trong đó chỉ có một chiếc bánh bao nhỏ, rõ ràng không phải đồ ăn sáng của trường.
Đúng là đồ vô lương tâm! Ở nhà đó, Bùi Tùng phải làm việc phục vụ họ, vậy mà đến cơm cũng không được no. Chẳng trách đang tuổi lớn mà cậu g/ầy nhom thế.
Có lẽ phát hiện tôi đang nhìn, cậu dùng tay che đi phần ăn.
Bữa sáng chỉ một chiếc bánh bao nhỏ, dù là ai đến trưa cũng đói lả.
Nghĩ vậy, tôi tức không chịu nổi.
Tôi hào hứng gọi cô bé ngồi trước: "Đây là sushi mẹ tớ làm, ngon lắm, các cậu thử đi."
Chia mỗi người hai miếng xong, tôi đẩy hai miếng cuối cùng về phía Bùi Tùng: "Bùi Tùng, cậu cũng ăn thử đi, thật sự rất ngon."
Bùi Tùng lắc đầu: "Không cần đâu, tớ có đồ ăn rồi."
Cậu ngoảnh mặt ra cửa sổ.
Tôi lại đẩy hộp tới gần hơn, tươi cười: "Tớ đảm bảo ngon thật, nói dối làm chó."
Bùi Tùng do dự, nhưng thấy hai cô gái phía trước ăn tự nhiên, cậu cũng bắt chước gắp một miếng sushi bỏ vào miệng.
"Ngon không?"
Bùi Tùng gật: "Ừ."
Tôi vẫn nhìn cậu đầy mong đợi: "Ngon thì ăn thêm miếng nữa đi."
Bùi Tùng lại gắp thêm một miếng.
Dù hơi vất vả nhưng cậu đã ăn được hai miếng sushi, tạm lấp đầy bụng. Nhưng vẫn chưa đủ no.
Tôi chỉ chiếc bánh bao Bùi Tùng đang che: "Bùi Tùng, tớ muốn ăn bánh bao của cậu."
Bùi Tùng nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Nhưng nghĩ vừa ăn sushi của tôi, cậu không nỡ từ chối, chỉ ấp úng: "Bánh bao... hơi cứng."
"Không sao, răng tớ tốt lắm." Tôi thẳng tay lấy chiếc bánh từ túi ni lông, cắn một miếng.
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook