Sự Cứu Rỗi Giả Tạo

Chương 1

20/10/2025 10:15

Tôi được hệ thống chọn để giải c/ứu gã phản diện phá sản và trầm cảm.

Nhưng tôi luôn nhớ kỹ: Tôn trọng số phận người khác.

Anh ta khóc thút thít trên bệ cửa sổ lúc nửa đêm, tôi làm ngơ.

Anh ta ra biển định t/ự t*, tôi nhờ mang rác xuống dùm.

Anh ta cầm d/ao c/ắt cổ tay, tôi gào thét:

"Độc á/c thế! Muốn biến căn nhà thành nơi ch*t chóc à? Muốn ch*t thì ra ngoài kia!"

Rồi một ngày tôi bắt gặp anh ta nằm thư thái trong bồn tắm.

Áo sơ mi ướt đẫm bám vào cơ thể vai rộng eo thon.

Tôi nuốt nước bọt ừng ực, lắc anh ta dậy:

"Này, sắp ch*t rồi, cho tôi 'một phát' được không?"

Gã phản diện: ???

1

Sau khi Thầm thị phá sản, Thầm Tư Nhai chỉ còn căn biệt thự cũ kỹ.

Tôi tìm đến cửa thì anh ta đang định nhảy lầu.

Tôi chặn lại: "Chào em, anh còn nhớ chị không? Hồi nhỏ anh chơi nhà anh, chị chơi nhà chị, xưa giờ đâu có quen!"

Thầm Tư Nhai mặt đầy râu ria phun ra một chữ lạnh băng:

"Cút."

Tôi không nản: "Nhưng chúng ta có hôn ước từ trong bụng mẹ, giờ chị là kỷ vật duy nhất ba mẹ để lại cho em. Ít nhất em cũng phải lo chỗ ở cho chị chứ?"

Hệ thống tạo cho tôi thân phận hoàn hảo, thật đến mức không thể thật hơn.

Sau hồi giằng co, anh ta đành nhường lối cho tôi vào.

Hệ thống hài lòng: "Tốt lắm, quả nhiên ta không chọn nhầm người!"

Nó vội đi giao ca tiếp theo, kịp để lại cho tôi 50 triệu USD kinh phí làm nhiệm vụ.

Thầm Tư Nhai mắt vô h/ồn, toàn thân phủ tử khí.

"Anh phá sản rồi, chẳng có gì cho em ngoài căn biệt thự này. Muốn thì em lấy đi."

Vừa đợi hệ thống biến mất, tôi lập tức trở mặt:

"Được, vậy sắp xếp lịch sang tên sớm nhé."

Thầm Tư Nhai có lẽ chưa gặp kẻ trơ trẽn nào hơn, ngẩng mặt lên sửng sốt.

Còn tôi đã tự ý lên lầu chọn phòng.

Một tháng sống chung, tôi và Thầm Tư Nhai nước sông không phạm nước giếng.

Ban ngày ngủ vùi, đêm đi nhậu bar, đói thì gọi ship.

Hoàn toàn không có ý định làm nhiệm vụ.

Tôi không tin kẻ muốn ch*t có thể được người xa lạ c/ứu rỗi.

Càng không tin mình có thể khiến hắn vực dậy.

Nhìn ở góc độ khác, dù Thầm Tư Nhai mất cha mẹ, bị nam chính hạ bệ.

Nhưng người nhà anh ta chỉ là ch*t đi, chứ đâu phải hết yêu thương.

Còn ba mẹ tôi sống nhăn răng, lại chỉ muốn tôi ch*t.

Ở thế giới cũ, tôi là con sen làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối.

Vừa dành dụm đủ tiền m/ua nhà thì phát hiện u/ng t/hư dạ dày giai đoạn cuối.

Tôi vật vờ nằm viện hóa trị một mình.

Rồi ba mẹ tôi xuất hiện.

Họ đỏ mắt, cẩn thận lau mặt lau người cho tôi.

Giọng nói dịu dàng khác hẳn hình ảnh thường ngày: đ/á/nh đ/ập, ép tôi về quê lấy chồng đổi tiền thách cưới cho em trai m/ua nhà.

Họ nói xin lỗi, mong tôi tha thứ.

Có lẽ bệ/nh tật khiến người ta yếu đuối, tôi dần quên mất họ đ/ộc á/c thế nào, bắt đầu nương tựa.

Tôi tưởng họ có thể diễn đến phút cuối đời tôi.

Cho đến lúc tỉnh dậy thấy phòng trống trơn.

Họ cuỗm sạch tiền tôi, bỏ mặc tôi chờ ch*t trong viện.

Tôi tức đến ngất, tỉnh lại thì đã ở đây.

Hệ thống bảo hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho tôi về, chữa lành bệ/nh.

Thôi khỏi, tôi sinh ra đã biết tôn trọng số phận.

Hơn là cố hết sức rồi công dã tràng.

Thà tận hưởng thời gian còn lại cho đã.

2

Lần đầu thấy Thầm Tư Nhai ngồi bệ cửa sổ lúc nửa đêm, tôi gi/ật mình.

Ánh trăng in rõ khuôn mặt đẫm nước mắt của anh ta.

Bóng đổ dài lêu nghêu, cô đ/ộc và tan vỡ.

Khi nhận ra tôi, anh ta quay mặt đi, thái độ cự tuyệt rõ mười mươi.

Tôi làm như không thấy, quay lưng bỏ đi.

Lần hai, tôi bị tiếng nấc nghẹn của anh ta đ/á/nh thức, bực mình mở cửa:

"Có văn minh không? Anh không ngủ thì tôi còn phải ngủ đây!"

Anh ta đờ người, không thốt nên lời.

Lần ba, Thầm Tư Nhai không khóc nữa mà chuyển sang dọn nhà lúc tôi ngủ.

Bàn ghễ chạm nhau loảng xoảng, sàn nhà kêu cót két.

Muốn dùng cách này đuổi tôi ra ư!

Tôi dùng chiêu trị chiêu.

Bật loa hát karaoke lúc anh ta ngủ:

"Nếu một ngày tôi yêu vợ anh, nếu vợ anh cũng yêu tôi, anh bạn ơi đừng khóc, tôi sẽ không để cô ấy buồn..."

Đến lần thứ mười, Thầm Tư Nhai không chịu nổi nữa.

Anh ta gi/ật mic, gân xanh trên trán nổi lên:

"Im đi, hát như mèo ngửi phải ớt!"

Tôi không gi/ận, trải đệm ngủ trước cửa phòng anh ta đe dọa:

"Nhớ nhé, anh là hôn phu của tôi. Tôi mà không ngủ được thì phải ngủ với người khác đấy, tự liệu đi."

Anh ta hậm hực đ/á vách tường, nhưng chẳng có uy lực gì.

Thầm Tư Nhai đổi cách t/ự t*.

Thấy anh ta tra c/ứu vùng biển gần nhà, tôi không nói gì.

Lúc ra cửa, anh ta gõ phòng tôi, ngập ngừng:

"Kỳ Du, gặp nhau là duyên, em bảo trọng. Canh giải rư/ợu để trên bàn, anh khuyên em nên uống ít..."

Tôi nhăn mặt trở mình: "Lảm nhảm gì thế? Nhớ mang rác xuống dùm, m/ua thêm trái sầu riêng về."

Thầm Tư Nhai nén gi/ận: "...Biết rồi."

Mấy lần không ch*t được, anh ta định c/ắt tay, lại bị tôi bắt gặp.

Tôi gi/ật con d/ao trong tay anh ta, gi/ận dữ:

"Độc á/c thế! Muốn biến nhà thành nơi ch*t chóc à? Sau này b/án không được thì sao!"

"Muốn ch*t thì ra ngoài mà ch*t!"

Thầm Tư Nhai bùng n/ổ, đứng phắt dậy nghiến răng:

"Kỳ Du, em tỉnh táo đi, đây là nhà của anh!"

"Em biết mà, anh không nói tặng em rồi sao? Khi nào đi sang tên, đâu ảnh hưởng anh đi đầu th/ai sớm."

Thầm Tư Nhai mắt đỏ ngầu, có vẻ ươn ướt.

"Em mong anh ch*t phải không? Vậy anh không ch*t đâu, để em tức ch*t đi!"

Anh ta đóng sầm cửa phòng.

3

Sau lần đó, Thầm Tư Nhai tạm ngưng ý định t/ự s*t.

Tôi thay đổi thói quen cẩn thận từng hộp sữa chua.

Giờ đây tôi tiêu tiền như nước.

Danh sách chương

3 chương
08/09/2025 23:03
0
08/09/2025 23:03
0
20/10/2025 10:15
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu