Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Xè...
Tôi cảm thấy không thể nhìn nổi, nhưng Ôn Tự Bạch lại cầm khăn giấy lau nhẹ vệt nước dãi ở khóe miệng bé m/ập một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Ánh mắt anh dịu dàng, toát lên vẻ êm đềm ấm áp.
Tôi thừa nhận khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dấy lên chút tơ tưởng vì sắc đẹp.
Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị tôi dẹp bỏ.
Tôi tự hỏi, không biết ngày trước Văn Thuật có phải cũng vì nhan sắc mà để ý đến cô gái kia như tôi vừa rồi không?
Nam Ân chỉ mời tôi và Ôn Tự Bạch, bốn chúng tôi... à không, tính cả bé m/ập ngồi trên ghế ăn cho trẻ em thì là năm người, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên Trung thu vui vẻ.
Trong bữa ăn, Hà Trứ còn nhấp vài chén rư/ợu cùng Ôn Tự Bạch.
11
Tôi thật sự không ngờ Ôn Tự Bạch uống rư/ợu kém đến thế, kiểu say ngay khi ra gió.
Lúc ở nhà Nam Ân vẫn tỉnh táo như không, ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với Hà Trứ.
Thế mà vừa xuống lầu gặp chút gió mát, bước chân đã loạng choạng, tôi phải cố đỡ anh vào hàng ghế sau.
Khi hỏi địa chỉ nhà, anh nhắm mắt dựa đầu vào kính xe, hơi thở đều đặn.
Thì ra đã ngủ mất.
Thật là.
Tôi đưa Ôn Tự Bạch về nhà mình, dường như cơn say của anh chỉ thể hiện qua lời nói, dù bước đi loạng choạng nhưng vẫn tự đi được, còn biết bấm thang máy...
Thật ra tôi muốn nói với Ôn Tự Bạch rằng anh giả say khá vụng về.
Nhưng nghĩ lại thôi cũng được.
Thời gian dài đằng đẵng, khó tránh cô đơn, có kẻ muốn đùa giỡn với mình mà nhan sắc lại hợp gu, thì chơi cùng có sao?
Tôi quẳng Ôn Tự Bạch lên sofa, vỗ nhẹ vài cái vào mặt, anh vẫn nhắm mắt bất động.
Tôi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn anh.
Anh giả vờ say, khóe môi khẽ căng cứng, sau hai phút bị tôi nhìn chằm chằm, hàng mi dài đen láy không ngừng r/un r/ẩy.
Ha~
Tật rung mi mắt khi giả ngủ bao năm vẫn không đổi.
Tôi nảy ý trêu đùa, áp sát tai anh hỏi khẽ: 'Say thật rồi à?'
Anh đang mải giả say, đương nhiên không thèm đáp.
Tôi túm cổ áo anh, cúi người sát tai thì thầm: 'Vậy chẳng phải muốn làm gì thì làm sao?'
Nghe vậy, hàng mi anh rung càng dữ.
Tôi thật sự đã hôn Ôn Tự Bạch, nhưng không phải do tôi chủ động.
Trời đất chứng giám, tôi chỉ định dọa anh thôi, vừa áp mặt lại gần thì hắn đã giả vờ say mèm ngồi dậy, không những chạm mũi tôi mà còn va cả vào răng.
Đau điếng người.
12
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Tự Bạch đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Anh mặc bộ đồ ở nhà vừa vặn, không phải đồ hôm qua.
Tôi hỏi: 'Anh về nhà à?'
Anh lắc đầu, chỉ mấy túi đồ hôm qua chưa kịp mở: 'Tôi mang theo quần áo rồi.'
Tôi: '...'
Diễn hay thật?
Tôi tưởng là quà cho tôi, hôm qua còn nói khách sáo làm gì, nào ngờ hắn cũng cười hề hề tiếp lời.
Hóa ra hắn mới là kẻ có âm mưu từ trước.
Dù chỉ là chơi đùa, tôi nghĩ vẫn phải tuyệt đối trung thành, có chuyện cần nói rõ.
Khi tôi kể về cuộc hôn nhân trước, Ôn Tự Bạch ngồi ngay ngắn nghiêm túc lắng nghe, biểu hiện rất bình tĩnh.
Kể xong, tôi thẳng thắn hỏi về lịch sử tình cảm của anh.
Ôn Tự Bạch mở khóa điện thoại đưa tôi, mặt lại vẻ lẳng lơ: 'Không tình sử, chưa kết hôn, tùy em tra khảo.'
Chỉ thiếu nói câu 'tôi còn trai tân' nữa là đủ.
Ôn Tự Bạch khá ưu tú, công việc ổn định, ngoại hình xuất chúng, tôi nghĩ thời gian hai đứa quấn quýt sẽ không lâu.
Nhưng nếu tôi vui, anh vui, thì chơi cùng nhau có gì sai?
13
Sau một tuần chung sống, tôi nhận ra Ôn Tự Bạch có lẽ không nói dối.
Qua những cử chỉ vụng về, rất có thể anh đúng là gà mờ.
14
Nam Ân biết chúng tôi đến với nhau thì vui đến nỗi mép cười tận mang tai.
Cô nói: 'Hồi nhỏ tớ đã thấy hai đứa liếc mắt đưa tình...'
Nói thế hơi quá, dù biết yêu sớm đến mấy thì mười hai mười ba tuổi làm sao thích Ôn Tự Bạch được.
Tháng đầu yêu nhau, Ôn Tự Bạch dẫn tôi gặp hết bạn bè.
Anh hào hứng giới thiệu tôi -
'Bạn gái tôi.'
'Bạn thời thơ ấu.'
'Hai đứa quen nhau từ mấy tháng tuổi.'
...
Giữa những lời chúc phúc, Ôn Tự Bạch cười càng tươi.
Tôi gi/ật mình vì hành động này, định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt ấm áp đượm tình của anh lại nuốt lời.
Ôn Tự Bạch khác hẳn Văn Thuật, Văn Thuật dịu dàng kín đáo, ăn nói không khéo, thành luật sư cũng lạ.
Ôn Tự Bạch lại sôi nổi phóng khoáng, thích là thích, gh/ét là gh/ét, phân minh trắng đen.
Bao năm qua anh dường như chẳng đổi thay, vẫn như thuở thiếu thời.
Chỉ vài ngày yêu nhau, anh đã chuyển hầu hết đồ đạc sang nhà tôi.
Lúc này tôi mới biết nhà anh ngay trên lầu.
15
Ở bên Ôn Tự Bạch, tôi cảm nhận sự nhẹ nhàng chưa từng có.
Tôi chỉ định chơi đùa, nào ngờ có ngày đùa ra mạng người.
Một năm sau, có hôm nghỉ ở nhà tôi ngủ nguyên buổi chiều.
Ôn Tự Bạch thắc mắc: 'Dạo này em ngủ nhiều thế?'
Buồn ngủ nhiều quả là bất thường.
Lòng tôi dấy lên cảm giác không lành.
Khi nhìn hai vạch đỏ trên que thử th/ai, dự cảm thành sự thật.
Tôi nheo mắt nhìn Ôn Tự Bạch, anh còn bàng hoàng hơn: 'Sao... sao có thể? Em đùa anh à?'
Tôi lạnh lùng liếc anh: 'Không định chối bỏ chứ?'
Vì câu này, Ôn Tự Bạch nổi gi/ận.
Không biết từ đâu anh lôi ra chiếc nhẫn, đeo ngay vào ngón tay tôi, rồi giơ ba ngón tay bắt tôi cùng thề.
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook