Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đã nhiều năm không gặp Ôn Tự Bạch, cũng không ngờ lại gặp lại cậu ấy trong hoàn cảnh này.
Nam Ân tay cầm ly cà phê chạy ra từ quán, vừa uống vừa lẩm bẩm: 'Vẫn là hương vị quen thuộc này, gần hai năm rồi mình chưa uống...'
Tôi ngẩng đầu lên thì bóng dáng Ôn Tự Bạch bên cửa sổ đã biến mất. Tôi nói với Nam Ân là thấy Ôn Tự Bạch, ly cà phê cô ấy vừa uống hai ngụm rơi xuống đất, đổ ra sàn.
Ôn Tự Bạch từng lớn lên cùng mấy đứa chúng tôi, chỉ là năm lớp 8 cậu ấy theo gia đình rời khỏi thành phố này, từ đó về sau không ai còn gặp lại cậu ấy nữa.
Nam Ân nhìn theo hướng tôi chỉ nhưng không thấy Ôn Tự Bạch đâu, cô ấy bảo tôi nhìn lầm, làm sao Ôn Tự Bạch có thể...
Lời Nam Ân chưa dứt thì bỗng nghẹn lại khi thấy bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc bước ra từ quán cà phê.
'Ôn...' Mắt cô ấy mở to, 'Ôn Tự Bạch?'
Ôn Tự Bạch gật đầu với cô ấy, rồi ánh mắt vượt qua tôi nhìn về phía đứa bé trong lòng tôi. Cậu ấy nhíu mày, dường như vẫn còn vương chút bặm trợn thuở thiếu thời: 'Con của cậu à?'
Dáng người cậu ấy cao lêu nghêu, cao hơn tôi và Nam Ân gần cả cái đầu. Khoảng cách gần như vậy tạo cảm giác áp lực vô cùng.
Tôi theo phản xạ gật đầu, chợt nhận ra liền lắc đầu cuống quýt: 'Không phải, là con của Nam Ân.'
Nam Ân đúng lúc đưa tay đón đứa bé từ tay tôi, nở nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự: 'Là con tôi đấy.'
Thế là Ôn Tự Bạch bật cười.
Nụ cười ấy như viên sỏi ném vào dòng suối trong không gợn sóng, gợn lên từng lớp sóng lăn tăn, dịu dàng mà thanh thoát.
Khác với vẻ ôn hòa của Văn Thuật, nhan sắc Ôn Tự Bạch mang chút tính công kích, ngũ quan sắc sảo nổi bật, luôn toát ra cảm giác xa cách.
Hồi nhỏ cậu ấy miệng lưỡi cay đ/ộc, luôn chê tôi x/ấu. Tôi không cãi lại được cũng đ/á/nh không lại, chỉ biết chạy đến nhà cậu ấy mách với mẹ, ôm bác gái mà khóc. Mẹ cậu ấy thì âm thầm an ủi tôi, bảo kiểu mặt mũi này lớn lên rất dễ x/ấu đi...
Vậy thì... x/ấu ở chỗ nào?
9
Sau cuộc gặp gỡ với Ôn Tự Bạch, mối qu/an h/ệ của chúng tôi giống như bạn bè bình thường.
Những năm tháng thiếu vắng ở giữa đã khiến cậu ấy trưởng thành, tôi cũng đã lớn khôn, mối qu/an h/ệ khó lòng trở lại như xưa.
Hồi nhỏ qu/an h/ệ giữa Nam Ân và Ôn Tự Bạch cũng chỉ ở mức bình thường. Ôn Tự Bạch thuở thiếu thời miệng lưỡi cay nghiệt đắc tội không ít bạn chơi, ngược lại chồng Nam Ân là Hà Trứ lại khá thân với cậu ấy.
Đang giữa tháng 8, trước Tết Trung thu một ngày, Nam Ân bảo tôi tối Trung thu đến nhà cô ấy ăn cơm. Tôi từ chối, họ đoàn viên gia đình, tôi đến làm gì.
Nam Ân trong video call lườm tôi một cái thật dài: 'Đoàn viên cái nỗi gì, cậu không biết bố mẹ tôi cùng bố mẹ Hà Trứ...'
Câu sau Nam Ân không nói hết, nhưng tôi hiểu ý cô ấy muốn nói gì.
Năm đó mẹ tôi cùng cha mẹ cô ấy, cùng rất nhiều người trong thị trấn đều bị vùi lấp dưới mỏ quặng. Mỏ đột nhiên sụp đổ, cả một ca làm việc, không ai sống sót.
Sáng sớm Trung thu lúc 8 giờ, tôi đang nằm trên giường ngủ bù thì mơ màng nghe thấy tiếng chuông WeChat. Có người bảo tôi mở cửa, anh ta đang đứng ngay trước cửa nhà tôi.
Tôi ừ một tiếng, ném điện thoại tiếp tục ngủ, rồi chợt mở to mắt. Lúc nãy tôi nghe máy WeChat của... Ôn Tự Bạch?
Vậy thì vấn đề là: Ôn Tự Bạch thêm WeChat tôi từ khi nào?
Lần gặp trước chỉ kịp nói vài câu ngắn ngủi, Ôn Tự Bạch đã bị một cuộc gọi kéo đi, từ đó chúng tôi không liên lạc nữa.
Tôi ngồi bật dậy, việc đầu tiên là mở WeChat của Ôn Tự Bạch xem. Avatar của cậu ấy là một chú mèo trắng m/ập mạp, tên WeChat là W, còn thời điểm thêm nhau thì tôi thật sự không nhớ nổi.
Chúng tôi không có lịch sử trò chuyện, ghi chép duy nhất là cuộc gọi thoại hôm nay.
Nghĩ tới việc Ôn Tự Bạch có thể đang đứng ngoài cửa, tôi nhảy xuống giường xỏ vội đôi dép lê, chạy ra mở cửa.
10
Ôn Tự Bạch quả nhiên đứng ngoài cửa, bóng hình cao g/ầy tựa nghiêng vào tường, tiêu sái đĩnh đạc.
Nghe thấy động tĩnh, cậu ấy đứng thẳng người, ngẩng mắt nhìn tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu: 'Ngủ thật là lâu đấy...'
Hừ, người bình thường cuối tuần nào chẳng ngủ nướng?
11
Vốn đã từng có thời niên thiếu bên nhau, sau khi cảm giác xa cách ban đầu tan biến, qu/an h/ệ giữa hai chúng tôi dường như lại trở về như xưa.
Tôi không hỏi cậu ấy từ đâu về, những năm qua đã đi những đâu.
Cậu ấy cũng chẳng hỏi tôi bất cứ điều gì.
Ôn Tự Bạch lì lợm lảng vảng ở nhà tôi cả ngày. 5 giờ chiều, hai đứa cùng đến nhà Nam Ân.
Trên đường, Ôn Tự Bạch lái xe, tôi ngồi ghế phụ nói chuyện với cậu ấy. Nhắc tới Nam Ân và Hà Trứ, tôi cười: 'Không ngờ hai người họ thật sự kết hôn.'
Hai đứa này từ nhỏ đã là bạn thanh mai trúc mã, hồi nhỏ Hà Trứ đã muốn cưới Nam Ân, không ngờ bao năm sau, ước nguyện của cậu ta thành sự thật.
Ôn Tự Bạch cũng khẽ cười, bình thản nói: 'Duyên phận đến rồi.'
Thứ gọi là duyên phận quả nhiên diệu kỳ khó lường.
Nhưng sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, tôi khó lòng tin vào thứ gọi là duyên phận nữa.
Đứa con trai mới đầy tuổi bụ bẫm của Nam Ân đã biết đi. Khi bước đi, hai tay m/ập mạp giang sang hai bên giữ thăng bằng, trông như chú vịt con vô cùng đáng yêu.
Nam Ân mặc kệ nó, cùng Hà Trứ bận rộn trong bếp. Thế là cậu nhóc bám lấy tôi, nhưng nó không ngờ được sự hứng thú của tôi với nó chỉ kéo dài nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, khi đã chán chê việc véo má bầu bĩnh của nó, tôi túm cổ nhóc ta nhét vào tay Ôn Tự Bạch đang nhìn chằm chằm bấy lâu.
'Thèm thuồng mãi rồi, cho cậu bế một chút đi.'
Ôn Tự Bạch luống cuống đỡ lấy, cánh tay ôm cậu nhóc cứng đờ: 'Mình... mình không biết bế trẻ con.'
Tôi dịch người sang hướng khác, tránh xa họ: 'Không biết thì học đi. Mà tuổi cậu chắc cũng sắp đến lúc làm bố rồi đấy.'
Ôn Tự Bạch khẽ gi/ật mình, như thể công nhận lời tôi, cúi đầu chơi với cậu nhóc.
Cậu bé có vẻ thích tất cả những người ưa nhìn. Nó nhìn Ôn Tự Bạch cười để lộ bốn chiếc răng sữa duy nhất, dãi chảy dài theo khóe miệng rơi xuống chiếc yếm dãi.
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook