Lục Linh đẹp như vậy, anh thật sự không thích cô ấy chút nào sao?
Nhưng tôi không dám hỏi, sợ làm người ta khó chịu.
Tôi luôn suy nghĩ quá nhiều, nh.ạy cả.m tự dằn vặt, lo được lo mất.
Thẩm X/á/c sao có thể thích một người như tôi chứ?
Chắc chỉ là nhất thời hứng thú thôi.
Tôi r/un r/ẩy gõ những lời từ chối.
【Em không thích anh, Thẩm X/á/c, chúng ta không hợp nhau.】
Rồi như trốn tránh, tôi block WeChat của Thẩm X/á/c.
13
Dù lòng có buồn đến đâu, mặt trời mọc, kẻ làm thuê lại phải đi làm.
Một ngày mệt mỏi cả thể x/á/c lẫn tinh thần.
Tan làm về nhà, thấy một người không ngờ tới đang đợi.
Anh công chức hói đầu.
Mẹ tôi đang nói chuyện vui vẻ với anh ta, thấy tôi về liền gọi ngay:
"Kiều Nhan, anh chàng đến thăm mẹ đấy, mau vào tiếp khách đi, mẹ đi m/ua đồ nấu cơm tối."
Tôi chưa kịp từ chối, mẹ đã thay giày bước ra cửa.
Tôi ngượng ngùng rót cho anh ta ly nước.
Ngồi một góc lướt điện thoại.
Hôm nay Thẩm X/á/c gửi mấy lời mời kết bạn, tôi đều không đồng ý.
Anh chàng hói đầu cúi lại gần:
"Đang nhắn với ai đấy? Anh nhắn em không thèm rep."
Tôi lặng lẽ dịch ra xa:
"À, hôm nay em bận."
Dừng một chút, tôi nói thêm: "Anh đừng phí thời gian với em nữa, em chưa muốn kết hôn, có làm vui lòng mẹ em cũng vô ích thôi."
Anh chàng hói nở nụ cười khiếm nhã:
"Ồ, làm bạn trước cũng được mà."
Nói chưa dứt lời, tôi cảm thấy bất ổn sau lưng.
Tay anh ta chống xuống ghế sofa ngay sau mông tôi, cọ cọ lên xuống.
Tôi đứng phắt dậy:
"Bi/ến th/ái!"
Anh ta liền nắm lấy cổ tay tôi.
Đang định hét lên thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh chàng hói vội buông tay tôi ra.
Tôi chạy như bay ra mở cửa, nghĩ thầm may mà mẹ về nhanh.
Cửa mở, không phải mẹ.
Thẩm X/á/c nhếch mép cười, giọng trầm: "Kiều Nhan, ngủ xong liền bỏ chạy? Không định chịu trách nhiệm sao?"
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt anh:
"Anh... anh sao biết nhà em?"
"Hồ sơ em điền ở bệ/nh viện hôm qua có địa chỉ gia đình."
Anh ngẩng lên, thấy anh chàng hói trong nhà.
"Vị này là... chú Kiều?"
"Hả?" Tôi suýt bật cười.
Anh chàng hói nóng mặt: "Mắt để đâu vậy? Tôi là người mai mối của cô ấy! Anh là ai?"
"Ồ?" Thẩm X/á/c nhướng mày.
"Tôi là bạn trai cô ấy."
14
Bầu không khí trở nên cực kỳ gượng gạo.
Anh chàng hói tự biết mình chẳng đọ được với Thẩm X/á/c, lủi thủi bỏ đi.
Mẹ tôi về thấy Thẩm X/á/c, gi/ận dữ quát:
"Mẹ không đồng ý hai đứa yêu nhau!"
"Kiều Nhan, đàn ông như hắn, con không xứng cũng không giữ nổi!"
"Đến lúc hắn chán con, đ/á con đi, con sẽ thành đồ bỏ đi chẳng ai thèm!"
"Tâm huyết mẹ cố tình ăn mặc x/ấu xí cho con từ nhỏ đến lớn, con vẫn không hiểu sao?"
Tôi sững sờ nhìn bà, không thốt nên lời.
Vì biết giờ nói gì cũng không lay chuyển được mẹ.
Tôi đẩy nhẹ Thẩm X/á/c:
"Anh về trước đi, em đã chấp nhận lại WeChat rồi, tí nữa em liên lạc sau."
Thẩm X/á/c nắm tay tôi lắc đầu:
"Em đi với anh."
Anh lấy điện thoại bấm vài cái.
Điện thoại tôi vang lên tiếng thông báo nhận tiền.
Tôi mở ra.
Choáng váng nhìn thấy một dãy số 0, hình như là 7 số.
Còn ghi chú "tự nguyện tặng".
Tôi giơ điện thoại lên hét: "Thẩm X/á/c, anh thu hồi ngay đi, chuyển em nhiều tiền thế làm gì! Anh đi/ên rồi!"
Thẩm X/á/c nhìn mẹ tôi:
"Cô ơi, cháu luôn tin tiền ở đâu tình ở đó, toàn bộ tiền tiết kiệm cháu đã chuyển cho Kiều Nhan rồi, sau này chỉ có cô ấy đ/á cháu thôi."
Mẹ tôi và tôi, cả đời chưa thấy nhiều tiền thế.
Bà đờ đẫn ra.
Thẩm X/á/c dắt tôi ra khỏi nhà.
Xe anh đậu ngay dưới lầu.
Ghế lái đang ngả ra.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó.
"Anh đợi em lâu lắm phải không?"
Thẩm X/á/c cười:
"Cũng không, làm xong ca mổ sáng là qua đây đợi rồi."
"Em không chịu nhận lại WeChat, anh đành dùng cách thô thiển này để gặp em thôi."
Hóa ra vừa về nhà chưa lâu, Thẩm X/á/c đã tìm tới.
Trên mặt anh phảng phất nét mệt mỏi.
Không còn hào quang như hôm qua.
Nhưng khoảnh khắc này, tim tôi đ/ập rộn ràng.
Tôi ôm ch/ặt anh, nước mắt tự nhiên rơi.
"Thẩm X/á/c, anh tốt thế, sao lại thích em chứ?"
Anh nhẹ vuốt tóc tôi, thở dài:
"Vì em tốt bụng, dũng cảm, chân thành, lại xinh đẹp, còn nữa..."
"Sao em vẫn chưa nhận ra anh vậy... bạn cùng bàn."
15
Vào một ngày năm lớp 8, tôi làm vỡ chiếc kính mới đeo.
Đúng lúc đó bố tôi tái hôn, thiệp cưới gửi thẳng đến tay mẹ.
Người phụ nữ bố cưới rất đẹp, mắt to, cằm nhọn, ng/ực nở nang.
Bố mẹ tôi ly hôn cũng vì người này.
Mẹ nhận thiệp, đ/ập phá đồ đạc khắp nhà, gào thét m/ắng tôi.
Tôi không dám nói mình làm vỡ kính, đành dùng tiền tiêu vặt m/ua cặp kính trắng 9k9 lắp vào.
Giả vờ đeo kính hàng ngày, thực ra chẳng nhìn rõ gì.
Vừa hay lớp có học sinh chuyển đến.
Cậu ta rất cao, dù mắt tôi mờ vẫn thấy mặt rất điển trai.
Cậu ấy ngồi cạnh tôi.
Thật ra tôi không nhớ tên học sinh mới nữa.
Tôi vẫn thế, tốt nghiệp cấp 2 là quên bạn cấp 1, tốt nghiệp cấp 3 quên bạn cấp 2.
Đi làm vài năm, bạn đại học cũng nhớ không rõ.
Nhưng tôi nhớ, mỗi giờ ra chơi, xung quanh học sinh mới toàn các cô gái xinh đẹp.
Khiến tôi càng thêm x/ấu xí, thô kệch.
Cậu ấy luôn thở dài "phiền thật" khi đám con gái tan đi.
Rồi mỉm cười nhìn tôi: "Vẫn là cậu tốt nhất, bạn cùng bàn."
Tôi luôn giả vờ lạnh lùng quay đi, thực ra là che đi gương mặt đỏ bừng và trái tim rộn ràng.
Vì không nhìn rõ bảng, tôi thường ghi chép bài vở lung tung.
Cậu ấy luôn đưa cho tôi cuốn vở ghi chữ ngay ngắn.
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook