Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Họ Sở có tư cách gì mà đòi công bằng cạnh tranh với tôi? Nhưng chỉ cần là vì vợ, tôi vẫn đồng ý. Bởi tôi yêu Giai Giai, không muốn cô ấy lưu luyến bất cứ điều gì. Nếu Giai Giai thật sự thích họ Sở... có lẽ tôi sẽ đ/au lòng buông tay thôi? (Thực ra không nỡ chút nào!) So với việc giữ cô ấy bên cạnh, tôi càng mong Giai Giai được hạnh phúc thật sự.
4
Họ Sở đúng là đồ bóc l/ột. Khiến tôi chẳng có thời gian âu yếm vợ. Nhưng vợ tôi là người chu đáo nhất thế gian. Trưa nào cô ấy cũng tranh thủ mang cơm cho tôi. Sau khi vợ đi, tôi cầm hộp cơm đi qua đi lại trước cửa phòng họ Sở. Đợi hắn nhìn thấy tôi, tôi mới ngồi ăn món cơm thơm ngon do chính tay vợ nấu. Ăn uống còn cố ý lớn tiếng khoe với đồng nghiệp rằng mình cưới được người vợ tuyệt vời. Nhìn sắc mặt họ Sở trong phòng đỏ tím tái xanh vì gh/en tị, quả là vừa thú vị vừa đưa cơm.
Nhưng dù có hả hê thế nào thì công việc vẫn phải xong. May mà tôi làm việc hiệu suất cao, dự án phức tạp nhất cũng sắp hoàn thành. Về nhà tôi hào hứng kéo vợ đi tắm bồn. Tôi hỏi vợ đã nghĩ đi đâu nghỉ dưỡng chưa, hai đứa lâu lắm rồi chưa có không gian riêng. Ai ngờ vợ bảo sẽ đưa cả bố mẹ và An An đi. Thôi cũng được (ủ rũ). Miễn vợ vui là được rồi~
Tôi ôm cô ấy, hương thơm phảng phất khiến lửa dục bùng ch/áy. Vợ cười bảo Tiểu A Hoài chọc đ/au lưng cô ấy. Thực ra không chỉ tôi nhớ vợ, Tiểu A Hoài cũng nhớ lắm rồi. Ở bên vợ, dù thế nào cũng thấy hạnh phúc. Mồ hôi thơm của vợ hòa lẫn nước mắt. Niềm vui và sự thỏa mãn của cô ấy tôi đều thấu hiểu. Vợ vui thì tôi vui.
Vợ hỏi tôi có phải chó không. Tôi bảo tôi là cún cưng của vợ, chỉ yêu mỗi vợ thôi~ Bỗng nhớ lại lời họ Sở muốn cạnh tranh công bằng. Càng thấy hắn đúng là đồ vô dụng. Tôi nhường hết bước này đến bước khác mà hắn vẫn không khiến vợ thay lòng. Đủ thấy vợ hoàn toàn không thích hắn. Nhưng tôi vẫn nhắc tới buổi liên hoan bộ phận. Tôi không muốn vợ đi. Vợ thật sự đồng ý không tham dự.
Chưa kịp vui mừng vài phút, vợ đã ngập ngừng muốn nói điều gì. Tôi hiểu hàm ý trong lời cô ấy. Nhưng tôi sợ, sợ vợ nói rằng thực ra cô ấy vẫn yêu họ Sở. Thế là tôi làm nũng ngắt lời vợ. Chỉ muốn ôm cô ấy lâu hơn, thật lâu nữa.
5
Buổi liên hoan bộ phận. Họ Sở ép tôi uống rất nhiều rư/ợu. Hắn bảo ngày mai sẽ đi, nhất định phải đưa vợ tôi cùng đi. Hắn tưởng ép tôi say là có cơ hội sao? Nực cười, tửu lượng của tôi ngàn chén không say! Có cơ hội cũng phải biến thành vô dụng. Đồng nghiệp thấy tôi say gọi điện cho vợ.
Đàn ông trước mặt vợ, cần yếu đuối là phải yếu đuối. Nên tôi giả vờ say. Họ Sở từ chối để đồng nghiệp đưa tôi về. Hắn bảo muốn tôi tận mắt xem Giai Giai vứt bỏ tôi theo hắn về nước. Miệng tôi cười hắn không biết tự lượng sức, nhưng tim lại thắt lại. Tôi tin tưởng hai chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Nhưng không biết trong lòng vợ có còn chỗ cho họ Sở không.
Cuối cùng, tôi thắng. Vợ chọn tôi chứ không chọn hắn. Nghe họ Sở nói gì nửa năm sau, vị trí bên cạnh hắn mãi dành cho vợ tôi... Đúng là họ Sở làm chó cũng không xong. Ai lại đi dỗ vợ người ta với vẻ ban ơn như thế? Nhưng vợ nói vì cô ấy có nguyên tắc đạo đức... Không phải vì yêu tôi sao? (Chú chó đi/ếc tự động bỏ qua nửa đầu câu)
Trên đường về, vợ mở cửa sổ, gió thổi khiến tôi tỉnh táo hơn. Dù sao họ Sở cũng sắp đi, hỏi một câu chắc cũng không sao nhỉ?
Tôi nói hết nỗi lòng. Câu trả lời của vợ thật bất ngờ. Hóa ra chỉ muốn nghe tôi khen thôi! May mà vợ yêu tôi nhất. Cô ấy còn kiên nhẫn dừng xe dỗ dành tôi. Hiểu lầm được hóa giải.
Tôi nên cho vợ nhiều tin tưởng hơn, cũng tự tin hơn vào bản thân. Dù biết Amy đã kể hết cho vợ nghe về những hành động trẻ con của tôi với họ Sở ở công ty. Nhưng không sao, giờ vợ con đều là của tôi, không ai cư/ớp được. Khoan đã!... Thế con đâu? Hình như tuần trước đã hứa với bố mẹ sẽ đón con về... Toi rồi...
Ngoại truyện Kỷ Thời An.
Thời An nhìn mỏi mắt, sao mẹ vẫn chưa tới đón con? Cơm ông bà ngoại nấu khó ăn quá. Thời An nghi ngờ liệu mẹ có con gái mới rồi không cần mình nữa? Giá như trước đây không tỏ ra thích chú đẹp trai kia. Không nói chuyện, không để chú ấy đút cơm cho. Đều tại chú ấy, bố mới ném con cho ông bà ngoại. Thời An nhớ mẹ quá. Nhớ cơm thơm mẹ nấu, hu hu.
Hết.
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook