Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhân lúc cả hai đều rảnh rỗi, cô ấy kéo tôi lên kế hoạch du lịch vào ngày nghỉ. Điểm đến đầu tiên là Chu Sơn, Ninh Ba.
Đứng trên đỉnh núi cao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển xanh vô tận dưới ánh mặt trời. Gió biển mang theo hơi ẩm ùa vào mũi, chim chóc trên trời cao cất tiếng hót vang. Vạt váy bay phấp phới trong gió, thân hình như cũng có thể cất cánh cùng chim chóc vào giây phút sau.
Trong lòng tôi trào dâng niềm vui sướng chưa từng có, không chút bồn chồn như kẻ tr/ộm. Cảm giác tự do phóng khoáng này còn hạnh phúc hơn cả những lần lén lút dạo quanh cửa hàng văn phòng phẩm ngày trước. Tôi yêu ngay trải nghiệm này từ lần đầu.
Sau chuyến đi, tôi bắt đầu chủ động tìm ki/ếm những điểm đến mơ ước. Nhưng thời gian của hai chúng tôi không phải lúc nào cũng trùng khớp, có khi Ninh Mông bận công việc, tôi cũng khoác ba lô lên đường một mình.
Ninh Mông không tin nổi vào mắt mình:
"Không thể nào, Vu Nhược Hàm, giờ sao em còn phóng khoáng hơn cả chị thế này?"
"Ừa thôi được rồi, đi đâu nhớ chụp hình cho chị, lúc ngồi bàn làm việc ăn đồ mang về, chị sẽ gh/en tị thầm vậy."
Giọng điệu tội nghiệp của cô ấy khiến tôi bật cười. Có lẽ người ta càng thiếu thốn gì thì càng khao khát điều đó.
Hai mươi hai năm đầu đời, tôi bị giam hãm giữa nhà và trường học, chưa từng bước chân ra khỏi thành phố. Một khi đã nếm trải hương vị tự do, con người ta nghiện lúc nào không hay.
Trước khi lên đường, tôi đặc biệt dặn dò Ninh Mông:
"Tủ lạnh ngăn trên có củ cải muối tự làm của em, ngăn dưới đông bánh bao và sủi cảo em gói."
"Nhớ ăn sớm kẻo không tươi ngon."
Ninh Mông ôm chầm lấy tôi hét lên:
"Aaaaa! Mẹ nuôi ơi, con sẽ nhớ mẹ lắm, mẹ nhớ bình an trên đường nhé!"
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, tôi đã đi qua năm thành phố. Tôi dùng điện thoại ghi lại những trải nghiệm du lịch, biên tập thành vlog đăng tải lên mạng. Ban đầu chỉ để chia sẻ và lưu giữ kỷ niệm, không ngờ thu hút được hơn một vạn người theo dõi.
Đến năm thứ tư ở Thượng Hải, công ty làm ăn sa sút quyết định c/ắt giảm nhân sự, và tôi nằm trong danh sách tinh giản. Đúng lúc này, bố mẹ Ninh Mông về hưu, cô ấy định trở về quê phụng dưỡng gia đình.
Tôi cầm khoản tiền bồi thường, hoang mang không biết có nên tiếp tục gửi hồ sơ xin việc. Nhưng sau hồi suy nghĩ, tôi quyết định chọn con đường mình yêu thích.
Tài khoản video hàng tháng mang về khoảng hai nghìn tệ. Số tiền ít ỏi này chỉ bằng một phần mười lương cũ, nhưng đủ nuôi sống bản thân. Tôi rời Thượng Hải, dùng tiền bồi thường m/ua một chiếc xe cũ, mang theo máy quay một mình lên đường.
Cũng vào lúc này, gia đình liên lạc với tôi, người gọi điện là em gái. Giọng cô ấy đầy lo lắng...
"Chị ơi, bố bị bệ/nh dạ dày, bác sĩ nói phải phẫu thuật ngay, chị về ngay đi!"
Tôi vừa lái xe vừa bình thản đáp:
"Vậy à? Giờ em đang bận lắm, em và mẹ chăm bố cẩn thận nhé."
Em gái nghẹn lời, rõ ràng không ngờ tôi phản ứng như vậy. Đầu dây bên kia nhanh chóng đổi giọng, mẹ gấp gáp hỏi:
"Vu Nhược Hàm, con đang ở đâu? Bố con bệ/nh rồi con biết không?"
Tôi liếc nhìn biển chỉ đường trên cao tốc, thong thả đáp:
"Chắc đang trên đường đến Vân Nam."
Mẹ ngạc nhiên:
"Vân Nam? Con không ở Thượng Hải sao? Đi công tác à?"
"Dù con có bận việc gì đi nữa, lập tức bỏ hết về đây ngay."
Tôi lạnh lùng đáp lại:
"Mẹ từng đi làm nên biết đấy, xin nghỉ phép đâu phải chuyện dễ."
"Chuyện nhỏ nhặt thế này không tự giải quyết được à? Đừng làm quá lên chứ?"
Chắc bà không nhớ, ngày nhỏ mỗi khi tôi tìm đến mẹ và bố cầu c/ứu, câu trả lời nhận được cũng y như vậy. Tôi phải hiểu chuyện, phải thông cảm cho khó khăn của phụ huynh, phải tự mình xoay xở. Giờ tôi chỉ đang trả lại câu nói ấy, vậy mà bà đã không kìm được mà m/ắng nhiếc ầm ĩ.
Nói đi nói lại cũng chỉ là chê tôi vô tâm, đến cha mẹ ốm đ/au cũng mặc kệ.
Tôi bất lực thở dài, cảm thấy tai đ/au nhức khó chịu, đành cúp máy.
8
Vu Nhược Nhã chưa từng nghĩ gánh nặng việc nhà đ/è lên vai lại khổ sở đến thế. Đúng lúc ôn thi biên chế lại gặp cảnh bố nhập viện phẫu thuật.
Mẹ thuê người chăm ban ngày, đêm đến phải tự túc trực ở viện. Trách nhiệm nấu đồ ăn cho bố dồn hết lên vai cô. Bố mới mổ xong chỉ ăn được đồ lỏng, cô đành học theo công thức trên mạng.
Mỗi ngày chạy xoay vòng giữa trường học, nhà và bệ/nh viện, Vu Nhược Nhã mệt đến nỗi đêm nào vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi. Thế nhưng đồ ăn cô mang đến, bố luôn chê bai không dành tâm sức. Khi thì nhạt, lúc lại khô, ngay cả trình bày không đẹp mắt cũng bị cằn nhằn.
Cô không hiểu sao bố giờ trở nên khó tính thế. Rõ ràng bản thân còn phải ôn thi biên chế, lấy đâu thời gian nghiên c/ứu món ăn?
Vu Nhược Nhã trong lòng đầy ấm ức, nhưng lại không có ai để giãi bày. Mẹ vừa đi làm vừa thức đêm chăm bố, khóe mắt chằng chịt nếp nhăn, trông già đi cả chục tuổi. Tính bà trở nên cáu kỉnh, chút việc không vừa ý là gào thét ầm ĩ, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh hiền hậu trong ký ức.
Dĩ nhiên, mẹ cũng chẳng có thời gian nghe cô than thở. Bạn bè xung quanh người thì ôn thi công chức, kẻ bận thực tập, gặp mặt còn không có thời gian.
Một đêm khuya đang ôn bài, cô bỗng sụp đổ, không kìm được nước mắt rơi lã chã trên đề thi. Giọt lệ lớn lăn dài trên má, như thể lau mãi không hết. Cô nghĩ, giá như Vu Nhược Hàm ở nhà thì tốt biết mấy.
Thuở nhỏ trong mắt Vu Nhược Nhã, Vu Nhược Hàm là siêu nhân. Chị ấy luôn nấu được món ăn hợp khẩu vị, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, việc học cũng không sao nhãng. Trong khi bản thân cô học toán còn không xong, thì dường như chị ấy có thể xử lý mọi rắc rối một cách dễ dàng.
Chương 5
Chương 20
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook