Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tông Thiệu mãn nguyện buông tha cho tôi.
Ôm tôi đi tắm bồn.
Sau khi tắm xong.
Chúng tôi ôm nhau, nói chuyện thêm một lúc.
"Em còn giấu anh chuyện gì nữa không?"
Tông Thiệu thành thật khai ra hết.
"Năm lớp 10, khi chúng ta va phải nhau trước cổng trường, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó chính anh chủ động xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi để được làm bạn cùng bàn với em."
"Nhờ em làm khiên chắn cho anh vì trong lớp có nhiều kẻ có mắt không tròng dòm ngó em. Vừa có thể tuyên bố chủ quyền công khai, vừa giúp em giảm bớt gánh nặng."
"Mẹ và bà anh đã biết em từ lâu. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã thương lượng với gia đình. Anh đồng ý đi du học theo sắp xếp của nhà, với điều kiện khi về nước họ không được ngăn cản anh cưới em."
"Ở nước ngoài, anh sợ em quên mất anh nên ngày nào cũng đăng ảnh tự sướng lên Facebook, rồi nhắn tin làm phiền em yêu cầu like ảnh."
"Còn Kỵ Mặc Bạch..."
Nói đến đây, anh ngập ngừng.
"Anh phát hiện từ Facebook của em là em đã có người thích, liền bay về nước ngay trong đêm. Anh theo dõi Kỵ Mặc Bạch nửa tháng, phải thừa nhận hắn đúng là đối thủ đáng gờm. Vì vậy anh đã dùng chút th/ủ đo/ạn nhỏ."
Tôi tò mò hỏi dồn:
"Th/ủ đo/ạn gì?"
"Đẩy hắn đi thật xa!"
Tông Thiệu vẻ mặt đắc ý.
"Thông qua ảnh hưởng của gia tộc với tập đoàn Kỵ, buộc Kỵ Mặc Bạch đi du học. Lúc đó anh sắp hoàn thành chương trình về nước, còn hắn thì phải ra đi. Đúng lúc anh thừa cơ xâm nhập."
Quả là 'đẩy đi xa' thật.
Tôi thật không biết nói gì hơn.
14
Tôi dẫn Tông Thiệu đến gặp dì Ngô - viện trưởng.
Mới biết hóa ra, trong lúc tôi không hay biết,
anh đã nhân danh Tập đoàn Tông đầu tư một tỷ đồng để tu sửa trại trẻ mồ côi, cải thiện điều kiện sống cho các em.
Dì Ngô nắm tay cả hai chúng tôi:
"Thiệu à, cháu Tranh nhà dì đã chịu nhiều khổ cực lắm rồi, cháu phải đối xử thật tốt với cháu ấy nhé."
Tông Thiệu nghiêm túc thề:
"Dì yên tâm, cả đời này cháu sẽ đối tốt với Biên Tranh, không bỏ rơi, đến khi ch*t mới thôi."
Rời trại trẻ, tôi trầm lặng hơn.
Tông Thiệu dừng bước.
Anh quan sát sắc mặt tôi, cẩn thận giải thích:
"Biên Tranh, anh không có ý gì khác, cũng không dùng tiền áp đặt em. Một tỷ đó là lễ hỏi anh gửi tặng dì Ngô. Giờ nhà nào cưới vợ chẳng có lễ hỏi..."
Tôi ôm chầm lấy anh.
"Cảm ơn anh, Tông Thiệu."
Tông Thiệu siết tôi vào lòng:
"Biên Tranh, anh yêu em."
Như mặt trời mỗi ngày mới lại cũ,
tình yêu chúng ta vẫn mãi ngọt ngào lời thề cũ.
(Hết)
Chương 12
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook