Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Anh Nho, em không thích bài hát này, em thấy hơi khó chịu.”
Cố Hàn nhíu mày, nhanh chóng bịt tai tôi lại. Bố vẫn mặt mũi đầy bực dọc, xem thường phản ứng thái quá của Cố Hàn.
“Anh thật sự tin nó sao? Thẩm Du từ nhỏ đã thích giả vờ, trầy xước chút là khóc lóc cả ngày. Chỉ vì anh ở với nó ít nên mới kinh ngạc vì chuyện nhỏ nhặt thế này.”
“Cô ấy làm quá? Chẳng phải anh nên hiểu rõ nhất những gì cô ấy trải qua sao?”
Cố Hàn gân cổ nổi lên, gần như nghiến răng nói:
“Tắt nhạc đi! Lần trước Cá Con bị nh/ốt trong xe suýt ch*t ngạt, lúc đó trong xe cũng bật bài hát này!”
“Hai người dừng xe đi thuê phòng, nh/ốt con bé một mình trong xe bật điều hòa nóng. Có nghĩ đến việc tuyết lớn thế kia, không gian kín có thể khiến người ta ch*t ngạt không?”
Tôi nắm ch/ặt vạt áo anh Cố Hàn, ký ức về ngày hôm đó dần trở nên rõ ràng.
Khi tôi thập tử nhất sinh, có người đ/ập vỡ kính xe ô tô, bế tôi ra ngoài.
“Lại là anh?”
Lúc đó, Cố Hàn hơi nhíu mày, gi/ật dây xích của Coffee.
“Bố mẹ em thật là to gan. Trước cho ăn nho suýt làm em nghẹt thở, giờ lại đơn giản vứt em trong xe.”
Anh vỗ lưng tôi, bế tôi về biệt thự. Sau khi bác sĩ riêng kiểm tra x/á/c nhận không sao, anh nhét một tấm danh thiếp vào mũ tôi.
“Nếu gặp chuyện gì thì tìm anh. Cứ đà này của bố mẹ em, anh thật sự sợ em không sống nổi đến tuổi trưởng thành.”
Thế là, tôi theo tấm danh thiếp tìm đến Cố Hàn, đón nhận cuộc sống mới.
“Cá Con, con thích quả cầu pha lê phải không? Mẹ nhớ con thích quả cầu pha lê nhất mà.”
Mẹ vẫn cố nhét món quà vào tay tôi, còn tôi đẩy bà ra, cũng đẩy luôn món quà muộn màng của bà.
Quả cầu pha lê vỡ tan tành. Tôi quay đi, không nhìn gương mặt thất vọng của mẹ nữa.
“Mẹ ơi, hôm nay không phải sinh nhật con.”
“Sinh nhật con là hôm qua. Hơn nữa con đã rời khỏi nhà nửa năm rồi.”
“Bình thường con về muộn nửa tiếng, anh trai đã không yên lòng phải đến trường mẫu giáo tìm con.”
“Vậy mà con bỏ nhà nửa năm, mẹ cũng chẳng đến tìm con.”
Tôi lắc đầu, bình thản nói:
“Anh trai sẽ cho con cưỡi lên vai, hết lòng thổi bóng cho con, tự tay làm ki/ếm và vương miện cho con.”
“Tình yêu là thứ không thể giấu được, giống như con yêu anh trai, lúc nào cũng muốn nói với anh ấy.”
“Con có anh chị tốt nhất thế gian, vì vậy dù không có bố mẹ, con cũng không thấy tiếc nuối.”
“Tình yêu con cần, đã đủ đầy rồi.”
08
Khi Cố Hàn bế tôi đi, mẹ ở phía sau bỗng oà khóc nức nở.
Bà đi/ên cuồ/ng chất vấn bố, thậm chí t/át bố một cái thật mạnh.
“Trong video anh gửi, Cá Con rõ ràng vẫn ổn, ngày nào cũng vui vẻ. Tại sao giờ Cá Con không cần mẹ nữa? Tại sao con bé không cần mẹ?”
“Thẩm Uyên, tại sao anh lừa tôi? Tại sao anh lừa tôi đ/á/nh mất con của mình?!”
“Đừng nghe.”
Cố Hàn bịt tai tôi lại.
“Thế giới người lớn, không cần lôi trẻ con vào.”
Anh bóc que phô mai, lén cho tôi ăn sau lưng chị.
Rõ ràng là que phô mai tôi thèm ăn bấy lâu, nhưng vị lại đắng ngắt.
Cố Hàn ôm tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Nếu Cá Con muốn về nhà, anh sẽ không ngăn cản em đâu.”
“Anh và chị mãi mãi là người nhà của em. Nếu em muốn, em có thể quay về vòng tay bố mẹ bất cứ lúc nào.”
Cố Hàn luôn, luôn dịu dàng như thế.
Tôi ngậm que phô mai, nước mắt chảy dài suốt quãng đường.
Đến lúc xuống xe, tôi vẫn nắm tay anh Cố Hàn.
“Nơi có anh chị, mới là nhà của Cá Con.”
Cá Con đã có nhà rồi.
Sẽ không quay trở về chiếc lồng năm xưa nữa.
Sau đó, một thời gian rất dài trôi qua.
Tôi gặp bố ở cổng trường mẫu giáo.
Tóc ông bù xù, không còn mặc vest, quầng thâm đen kịt dưới mắt.
“Mẹ sắp ch*t rồi, Cá Con, con có thể đến gặp mẹ một lần được không?”
“Bố c/ầu x/in con.”
Dáng người thẳng tắp ngày nào giờ hơi khom xuống, tóc mai điểm bạc.
“Con phải hỏi ý kiến anh trai.”
Tôi trốn sau lưng cô giáo, không cho bố cơ hội ép buộc tôi đi.
Mãi đến khi Cố Hàn đến đón, tôi mới đồng ý đi theo bố.
Tôi gặp mẹ trong phòng bệ/nh.
Bác sĩ nói bà t/ự s*t.
Tôi chớp mắt, Cố Hàn thì thầm bên tai tôi:
“T/ự s*t là mẹ rất đ/au khổ, muốn tạm biệt mọi người sớm để trở thành ngôi sao xa tít tận trời.”
“Vậy con không bao giờ gặp mẹ nữa sao?”
Thấy Cố Hàn gật đầu, tôi nhìn mẹ đang đeo mặt nạ dưỡng khí, mũi cay cay.
“Cá Con, lúc còn sống mẹ con luôn nhắc tên con.”
Giọng bố r/un r/ẩy, dù khi mẹ còn sống ông chưa từng quan tâm cảm xúc của bà như thế.
Giờ mẹ sắp thành ngôi sao, bố mới bắt đầu hối h/ận.
Sữa đã hỏng rồi mới hối không uống sớm.
Có ích gì chứ?
Tôi không muốn nói chuyện với bố, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ.
“Tít tít—”
Máy móc bên cạnh kêu lên, đường màu đỏ nhấp nhô.
“Có hiệu quả rồi con yêu, gọi mẹ nhiều vào.”
Bố rất phấn khích. Anh Cố Hàn lạnh lùng liếc ông ta, nói nhẹ nhàng:
“Cá Con, nói điều con muốn nói, đừng miễn cưỡng.”
“Mẹ ơi.”
Tôi áp sát tai mẹ, bắt chước cách mẹ từng kể chuyện cho tôi, xoa má bà.
“Con sống rất tốt, anh chị rất yêu con, con cũng yêu họ nhiều lắm.”
“Ngày Coffee đoạt giải quán quân đua tốc độ, chính con làm hoa đỏ cho nó.”
Tôi lôi bức vẽ trong ba lô ra, chỉ từng người giới thiệu với mẹ.
“Người đội vòng hoa là chị, chị xinh lắm, lần nào làm đồ thủ công cũng đẹp.”
“Người đội vương miện là anh Cố Hàn, anh ấy đẹp trai lắm, cho con dũng khí vượt qua mọi khó khăn.”
“Đây là Coffee, Cream, Blackforest... và em mèo Bánh Mì.”
“Giờ con có một gia đình rất hạnh phúc, cũng có em gái nhỏ cần yêu thương.”
“Con sống rất tốt, mẹ đừng lo cho con nữa.”
Tôi từ từ buông tay mẹ, lau vết nước mắt ở khóe mắt bà.
“Buông tha cho con, cũng buông tha cho chính mẹ đi.”
“Anh ơi, em nói xong rồi.”
“Ừ.”
Cố Hàn nắm tay tôi đi ra ngoài. Bố hoảng hốt muốn ngăn lại, sốt ruột nói:
“Mẹ con chưa tỉnh, Cá Con, con nói thêm vài câu nữa đi, con khuyên mẹ con đi...”
“Thẩm Uyên, anh vẫn chưa nhận ra sao? Người phụ nữ anh yêu nhất, người anh coi như châu báu, chính vì anh mà t/ự s*t đấy.”
Lời châm chọc của Cố Hàn như sét đ/á/nh, khiến Thẩm Uyên đờ đẫn tại chỗ. Cố Hàn nhìn khuôn mặt thảm hại của ông ta, thấy bộ dạng đ/au khổ ấy, chỉ thấy vô cùng mỉa mai:
“Bà ấy ch*t, là vì anh, vì anh là một tên khốn nạn thực sự. Anh chỉ coi Sở Nhuận là người tình, coi Cá Con là con riêng của bà ấy. Họ là tài sản của anh, anh chưa bao giờ coi họ là con người.”
“Vì thế anh không quan tâm tổn thương anh gây ra, nghĩ mọi chuyện quá khứ đều có thể giải quyết bằng tiền.”
“Nhưng trái tim con người biết đ/au. Đó là lý do họ rời bỏ anh.”
Cố Hàn đóng sầm cửa lại, dẫn tôi rời phòng bệ/nh.
Tiếng tít tít ngày càng lớn, cuối cùng mẹ cũng mở mắt.
Sau đó, mỗi tháng thẻ ngân hàng của tôi đều nhận được một khoản chuyển tiền.
Thỉnh thoảng, ngoài cửa sổ xuất hiện một phụ nữ đội nón, từ xa ngắm nhìn nụ cười của tôi, lập tức rời đi khi tôi phát hiện.
Chuyện ly hôn của mẹ và bố gây xôn xao dư luận. Mẹ tố cáo bố giam cầm, công khai mọi tội trạng của ông ta.
Còn bố thản nhiên nhận hết tội, vào tù.
Thông tin về tôi được phong tỏa rất tốt.
Tôi biết đó là nhờ anh Cố Hàn.
Năm tôi vào lớp một, mẹ tặng tôi một chậu hoa dạ hương.
Thiệp chúc viết:
“Gửi con gái đáng yêu nhất của mẹ.”
“Chúc con mọi điều tốt lành.”
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi kẹp tấm thiệp vào nhật ký trong ngăn kéo, quay đầu chạy về phía cửa.
Nơi đó có những người quan trọng hơn đang chờ tôi.
Tấm danh thiếp của anh Cố Hàn cho tôi quyền được chọn lại tổ ấm.
Vì thế, tôi gặp được những người thương yêu nhất đời.
-Hết-
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 25
Bình luận
Bình luận Facebook