Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Đôi khi vẫn còn ngứa ngáy. Mỗi lần đến phòng giặt, tôi đứng bên cạnh giặt quần áo còn Giang Nhiên thì hoặc hút th/uốc hoặc chơi game offline. Trại cải tạo đồng tính không cho phép mang điện thoại, nhưng hắn lại có một chiếc. Dù không có mạng hay liên lạc, nhưng chơi game để gi*t thời gian cũng không tệ.
Đêm nay trăng tròn lắm. Tôi vừa phơi xong quần áo, ngẩng đầu nhìn lên. Đã lâu rồi, bố mẹ vẫn chưa đến thăm tôi. Liệu họ có thực sự nghĩ rằng vào đây tôi có thể thay đổi xu hướng tính dục?
Một ánh đèn flash lóe lên bên cạnh. Tôi quay sang, Giang Nhiên vội vàng hướng điện thoại lên trời. [Cậu làm gì đấy? Chụp lén tôi hả?] Hắn lắc đầu: "Ai thèm chụp cậu, đừng ảo tưởng." Hắn có vẻ hơi hoảng, định cất điện thoại đi. Tôi không tin, liền bước tới xem thử album ảnh. Giang Nhiên nhét vội điện thoại vào túi quần. Tôi với tay vào túi hắn mò mẫm. [Thật mà, không có gì đâu.] Hắn vừa ra dấu vừa lảng tránh, nhất quyết không cho tôi chạm vào điện thoại. Bàn tay tôi chẳng may chạm phải chỗ nào đó khiến mặt Giang Nhiên đỏ bừng, hắn đột ngột đẩy tôi ra một cách th/ô b/ạo. [Quần áo chưa giặt xong, mau đi giặt đi, không bảo mẫu thấy lại ph/ạt tội tôi nữa đấy.]
Tôi bĩu môi, mở vòi nước bắt đầu giặt tay quần áo của các bảo mẫu và viện trưởng. Cả một chậu lớn. Quần áo mùa thu vẫn còn dày. Làm sao mà vò nổi đây? Ngón tay chìm trong nước lạnh, buốt giá đến tận xươ/ng. Giang Nhiên nhìn thấy những ngón tay đỏ ửng của tôi, nhíu mày nắm lấy tay tôi. [Ng/u thế, họ bảo giặt tay mà cậu thật thà giặt tay thật à?] Hắn như không chịu nổi, quẳng đống quần áo vào máy giặt. Không phân loại màu sắc, chẳng quan tâm có bị phai màu hay không. Thậm chí hắn còn không cho nước giặt và chất khử trùng, ấn nút khởi động luôn. Tôi trố mắt nhìn hắn. Trước giờ hắn toàn lười biếng như vậy trong phòng giặt sao? Thế mà trước còn bắt tôi giặt tay, rõ ràng là cố tình b/ắt n/ạt tôi?
Tôi gi/ận dữ ra dấu hỏi hắn. [Vậy trước giờ mỗi ngày cậu chỉ đến đây bấm máy giặt? Còn cố tình bắt tôi giặt tay?] Hắn gật đầu không chút áy náy. Tôi nghiến răng. Đồ khốn nạn. Tôi quay đi định bỏ về. Hắn cười khoái trá kéo tôi lại. [Sao, gi/ận đấy à? Tôi chỉ muốn xem cậu có thật lòng hợp tác không, ai ngờ cậu lại ngốc nghếch đến mức ngày nào cũng chăm chỉ giặt đồ giúp tôi thế?] Tôi mím môi, không muốn nói chuyện. Giang Nhiên véo một cái vào má tôi. "Kỷ Phùng Thu, đồ ngốc, cậu thật thà quá đấy." Cười xong, hắn ra dấu dỗ dành tôi. [Thôi được rồi, sau này không trêu cậu nữa, đừng gi/ận nhé.]
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Giang Nhiên và tôi vội giả vờ phơi quần áo. Bảo mẫu đến kiểm tra công việc. Tô Nham đi tới, mắt lướt qua mấy chiếc máy giặt. Khi nhìn thấy bộ quần áo thường trong chiếc máy giặt cuối cùng, hắn dừng bước. Tim tôi như nhảy lên cổ họng. Sợ hắn ph/ạt chúng tôi uống th/uốc Bắc hay nh/ốt vào phòng biệt giam. May sao, Tô Nham không nói gì. Hắn liếc nhìn bàn tay tôi. "Chín giờ tối phải phơi xong quần áo, về ký túc sớm đi." Nói xong, hắn quay người rời đi. Quả thực hắn khác hẳn mấy bảo mẫu tà/n nh/ẫn kia. Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, bị Giang Nhiên đẩy một cái. "Đừng có nhìn nữa, đừng tưởng đeo kính là người tốt." Hắn chợt nhớ tôi không nghe được, liền ra dấu cảnh cáo tôi. Tôi gật đầu.
Ban ngày, tôi làm công việc đóng gói ở khu vực sản xuất. Công việc này rất mệt, xong việc còn phải chuyển đồ vào kho. Một số hộp đóng gói có cạnh sắc, dễ làm đ/ứt tay. Vết thương không sâu, nhưng trời thu khô hanh khiến tôi khó chịu. May là giờ vào phòng giặt không phải động vào nước nữa. Chiều tối, tôi đến phòng giặt cùng Giang Nhiên trốn việc. Mấy bảo mẫu khác tưởng tôi chăm chỉ tìm việc làm, đều không ngăn cản.
Bước vào phòng giặt, Giang Nhiên đang chơi Super Mario ở góc khuất camera. Hắn không ngẩng đầu, ném cho tôi một hộp nhỏ. Ánh đèn mờ ảo. Tôi cúi nhìn, là th/uốc mỡ trị bỏng lạnh và kháng viêm. Có thể trị các vết nứt trên ngón tay. [Cảm ơn.] Tôi gỡ miếng băng dính trên ngón tay. Hôm nay ngón cái lại bị rá/ch một đường do va vào hộp. Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên tay, mắt tôi không chút xao động. Dù sao khi ở nhà, người tôi cũng luôn đầy thương tích.
Giang Nhiên bên cạnh nhìn tôi, đứng dậy bước tới. "Sao lại thành thế này?" Hắn nhíu mày, khử trùng ngón tay tôi, bôi th/uốc rồi dán băng dính mới. [Sau này ở khu sản xuất biết trốn việc thì trốn, lũ kia toàn đồ ngốc, đừng có nghe lời quá.] Tôi gật đầu. Hắn bôi một lớp thuốm mỡ trị bỏng lạnh dày lên mu bàn tay tôi, mùi th/uốc thoang thoảng. Những ngón tay đan vào nhau. Hơi lạnh nơi đầu ngón dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm từ tay hắn. Đang bôi, hắn đột nhiên nắm ch/ặt tay tôi. So với mu bàn tay hắn, màu da chênh lệch khá rõ. Da Giang Nhiên thuộc loại vàng bình thường, dưới nắng cũng rất trắng. Nhưng so với tôi thì hắn đen hơn hẳn. "Chà, trắng thật." Hắn lẩm bẩm, véo nhẹ lòng bàn tay tôi. Tôi thấy hơi nhột, rụt tay lại. Nhưng hắn siết ch/ặt hơn. "Né cái gì? Không được cử động, th/uốc chưa thấm đều mà." Hơi nóng từ lòng bàn tay hắn truyền sang. Tôi nhìn vào vẻ mặt giả vờ hung dữ của hắn, cố ý hỏi hắn đang nói gì. Giang Nhiên chợt nhớ ra, mặt lạnh tanh buông tay tôi ra. [Tay cậu thô quá, xung quanh móng toàn da ch*t, sờ vào khó chịu lắm, nhớ bôi th/uốc hàng ngày đấy.] "..." Tôi nén cái nhếch mép, ra dấu với hắn. [Cuối tháng, tôi định bắt đầu kế hoạch đào tẩu rồi.] Giang Nhiên gi/ật mình, trong mắt thoáng chút u buồn khó tả, lại có chút mong đợi. [Chúc cậu thành công, lúc đó tôi sẽ yểm trợ cho cậu.]
Đáng lẽ tôi vẫn đang tìm thời cơ thích hợp để trốn qua nhà bếp. Nhưng Tô Nham thấy tay tôi toàn thương tích, đã điều tôi sang làm việc ở nhà bếp. Công việc ở bếp là kiểm kho, rửa rau thái rau. Nhẹ nhàng hơn khu sản xuất nhiều. Tô Nham thường xuyên đi tuần ghé qua xem tôi làm thế nào, hỏi tôi có quen với công việc không. Tôi rất biết ơn. Hóa ra nơi này không phải toàn người x/ấu. Mỗi tuần chỉ có hai ngày được phát hoa quả. Hoa quả đều không tươi, như đồ bị người ta chọn thừa. Nhưng với chúng tôi thiếu thốn vật chất, có còn hơn không. Tôi làm phụ bếp, lén giấu mấy quả cam tươi hơn. Chiều đi tìm Giang Nhiên, tôi lấy ra cho hắn ăn.
Chương 8
Chương 8
Chương 5
Chương 15
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook