Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Giờ cơm trưa, cô ấy cùng Vương Kiệt xách ly trà sữa Mì Tuyết đến tìm tôi.
"Mịch Mịch, lần này cậu phải giúp bọn mình bằng mọi giá!"
Tôi hiểu rõ mục đích của họ.
Vương Kiệt vốn lười biếng ham chơi, thường trốn giờ làm đi đ/á/nh bi-a nên bị lãnh đạo bắt tại trận, công việc lương hai triệu tám cũng tiêu tùng.
Thế nên họ lại đương nhiên nhắm vào tôi.
Hết lần này đến lần khác, tôi thở dài, trong lòng ngán ngẩm vô cùng.
"Hai người cũng biết tôi chỉ là tổ trưởng nhỏ, làm gì có quyền lớn đến mức xếp việc cho anh ta?"
Kiếp trước chính vì Lý Giai Hân giả bộ đáng thương, khóc lóc thảm thiết.
Nói rằng mang th/ai áp lực tăng cao, đúng lúc Vương Kiệt lại mất việc, cuộc sống khó khăn chồng chất.
C/ầu x/in tôi nghĩ cách thông cảm giúp đỡ.
Tôi vì mở đường cho Vương Kiệt mà đ/á/nh mất cơ hội thăng chức.
Cái hố cũ đó, tôi không dại gì bước vào lần nữa.
Tôi phản kích:
"Hân Hân, sao cậu không nói đỡ vài câu ở công ty mình, xếp anh ta vào làm? Lúc đó hai người cùng công ty, cả ngày yêu đương, nghĩ đã thấy sướng."
Câu nói này khiến Vương Kiệt bừng tỉnh.
Anh ta quay sang nhìn Lý Giai Hân đầy phấn khích.
"Đúng rồi, Hân Hân qu/an h/ệ rộng thế, em xếp anh vào công ty em là xong? Cần gì phải nhọc công cầu cạnh Tôn Mịch Mịch?"
"Hả? Nhưng mà, em..."
Lý Giai Hân không ngờ tôi lại nói thẳng giữa "người ngoài" như vậy, không chút nể mặt.
Muốn từ chối nhưng không tìm được lý do.
Đành giả bộ khó xử, nói sẽ về hỏi trước đã.
Tôi hiểu rõ vì sao cô ta lúng túng.
Lý Giai Hân vốn là mẫu người nhờ vả được người khác thì quyết không tự làm.
Có thể sai khiến người khác thì tuyệt đối không động tay động chân.
Triết lý sống là hướng ngoại, vắt kiệt người khác.
Kiếp trước tôi m/ù quá/ng chiều chuộng cô ta, khiến cô ta ngày càng tham lam, chút việc gì cũng tìm tôi.
Vương Kiệt nghe xong, liếc mắt nhìn tôi, mặt mày hớn hở.
Tôi ra vẻ nghiêm túc dặn dò cô ta nhất định phải xếp cho Vương Kiệt chỗ nhàn hạ để hai người vừa làm vừa yêu đương.
Tiễn hai người đi xong, tôi vội nhắn chủ nhà hẹn thời gian trả phòng.
Còn chuyện công việc của Vương Kiệt, đương nhiên không có hồi âm.
Chuyện lắng xuống.
Nhưng bụng Lý Giai Hân không chờ được nữa.
Không việc không tiền, không nhà không xe.
Họ chẳng màng, bởi tình yêu đích thực khó tìm, yêu nhau uống nước lã cũng no.
Hai người chuẩn bị kết hôn.
12
Cưới thì cưới, liên quan gì đến tôi.
Trọng sinh về, tôi cẩn thận tránh mọi xung đột của họ.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lý Giai Hân vẫn còn chút tỉnh táo, đòi mười triệu tiền thách cưới.
Vương Kiệt không có.
Đúng như dự đoán, hai người lại cãi nhau về chuyện yêu hay không yêu - vấn đề muôn thuở.
Vương Kiệt thấy bụng cô ta ngày càng lớn, trong lòng đã có kế hoạch, không còn tâng bốc Lý Giai Hân như trước.
Bỏ mặt nạ, thẳng tay b/ạo l/ực, đ/ập bát đĩa, gào thét nỗi uất ức rồi đóng sầm cửa đi tìm bồ nhí.
Lý Giai Hân sợ hãi đứng hình, khóc đến ngất xỉu vì động th/ai trong phòng trọ.
Hàng xóm dưới nhà nghe tiếng cãi vã to, lên xem thấy cô ta bất tỉnh liền gọi xe cấp c/ứu.
Người liên lạc khẩn cấp của Lý Giai Hân vẫn chưa đổi, vẫn là tôi.
Thế là tôi bị gọi đến bệ/nh viện.
Tỉnh dậy, cô ta vừa khóc vừa gào, đi/ên cuồ/ng chất vấn tôi.
"Sao Vương Kiệt lại thành ra thế này? Anh ấy từng nói yêu em nhất mà!"
Y tá đứng cạnh không nhịn được, bĩu môi:
"Gi/ận mấy cũng không được bỏ mặc bà bầu thế chứ, không biết tình hình nguy hiểm thế nào sao? May mà đưa đến kịp. Ông bố đúng là đồ bỏ đi."
Nghe vậy, Lý Giai Hân gầm lên: "Cô hiểu cái gì? Cô biết cái gì chứ? Anh ấy chỉ đi gấp, không biết em sẽ tức thế này thôi!"
Cả phòng bỗng im phăng phắc.
Bác sĩ trực có tâm lý vững vàng cũng ngớ người, sửng sốt bước ra ngoài.
Vì trách nhiệm nghề nghiệp, bác sĩ còn gọi tôi ra nói nhỏ, hỏi có cần đưa cô ta sang khoa t/âm th/ần không.
Tôi đáp: "Yêu cuồ/ng nhiệt thì khoa t/âm th/ần chữa được à?"
"Ừm thì - không chữa được."
Quay lại phòng, cô ta đang thả thính Vương Kiệt qua video call.
Thấy cô ta không sao, tôi làm xong thủ tục, giữ phép lịch sự, nhắc cô ta đổi người liên lạc khẩn cấp rồi định cáo từ vì ngày mai phải đi làm.
Vương Kiệt nhanh chóng đến, không biết có "cao nhân" chỉ điểm hay không mà thay đổi hoàn toàn.
Tuyên bố sẽ yêu cô ta cả đời, để thể hiện tình cảm, hứa dù v/ay mượn hay v/ay nóng cũng xin đủ tiền thách cưới gấp đôi.
"Mười triệu vẫn ít quá, em chịu thiệt rồi. Em đừng khóc, anh xin cho em hai mươi triệu."
13
Đôi mắt Lý Giai Hân lập tức sáng rực.
Nước mắt chưa kịp khô đã liếc tôi đầy đắc ý.
Không cần nói.
Sự thấu hiểu nhiều năm giúp tôi dịch rõ suy nghĩ trong lòng cô ta.
"Xem đi, em đã bảo là anh ấy có em trong lòng mà."
"Dù mất thu nhập nhưng anh ấy sẵn sàng v/ay n/ợ để đủ hai mươi triệu cho em."
"Em đã bảo bọn em là tri kỷ đời này, trời sinh một đôi mà."
Mọi người trong phòng chứng kiến đều có biểu cảm khó tả.
Tôi còn nghi ngờ anh chàng giường bên đang muốn xin Vương Kiệt wechat.
Để học cách "huấn luyện" bạn gái thành mẫu yêu cuồ/ng nhiệt thế này.
Tôi đang bận về thu dọn đồ đạc chuyển nhà, không có thời gian nghe chuyện tình của họ.
Lặng lẽ rời đi.
Nhưng tin nhắn khoe khoang của Lý Giai Hân vẫn liên tục dồn đến.
Khi thì gửi ảnh khoe táo Vương Kiệt gọt cho, lúc lại gửi voice khoe lời thề tình cảm.
Như thể hạnh phúc của cô ta tôi buộc phải biết.
Ngày tôi hoàn tất thủ tục chuyển đến thành phố lân cận, Lý Giai Hân quyết định nghỉ việc lương hơn chục triệu.
Lần này, cô ta khác thường không hỏi ý kiến tôi nữa.
Chương 12
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook