Quả Thối Đó

Chương 12

07/11/2025 09:38

Tiểu Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa, như thể tôi sắp phải đối mặt với quái vật nào đó. Tôi chỉ biết bất lực mỉm cười với cô ấy.

Chu Dịch không có trong văn phòng. Trợ lý của anh mang cho tôi ly nước mời ngồi đợi trên ghế sofa, nhưng khoảng chờ ấy hơi lâu. Khi tôi uống xong ly nước thứ ba vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Dịch đâu.

Đứng dậy đi quanh văn phòng vài vòng, tôi bị thu hút bởi một vật trang trí - quả cầu bằng vàng nguyên khối. Vừa định cầm lên xem thì tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng:

"Chưa ai dạy cậu không được tùy tiện động vào đồ người khác sao?"

Tôi vội đặt vật phẩm xuống: "Xin lỗi anh."

Chu Dịch không thèm để ý, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa. Tôi cũng ngồi xuống đối diện anh.

"Chu Dịch, lâu rồi không gặp."

Câu nói đã luyện tập bao năm cuối cùng cũng được thốt ra, lòng tôi nhẹ nhõm. Nhưng ngay giây tiếp theo, lời Chu Dịch khiến tim tôi thắt lại:

"Nói đi, lần này cậu muốn gì?"

"Anh nói gì thế?"

Tôi không hiểu ý anh. Chu Dịch ngả người ra sofa, cười khẽ:

"Đừng giả vờ nữa. Cậu mong gặp tôi như vậy là muốn tiền hay thứ gì khác? Tôi nói rõ luôn: dù cậu muốn gì tôi cũng không cho đâu. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Anh đứng dậy định đi, tôi gọi gi/ật lại:

"Em không đòi hỏi gì cả. Em muốn gặp anh chỉ vì... nhớ anh thôi."

Chu Dịch như nghe thấy chuyện hoang đường, quay đầu lại nhìn tôi đầy châm biếm:

"Tôi nhớ cậu đã có gia đình rồi mà? Đừng nói mấy lời m/ập mờ như vậy. Hay cậu vốn là kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt? Tôi thấy cậu với đồng nghiệp nữ cũng thân thiết lắm mà."

Nói xong câu này, không hiểu sao anh lại nổi cáu, bước đi mạnh đến mức sàn nhà như rung chuyển.

"Em ly hôn rồi."

Chu Dịch thậm chí không quay đầu, chỉ lạnh lùng:

"Liên quan gì đến tôi?"

17

Tôi nhận ra Chu Dịch thật sự rất gh/ét mình. Để dự án tiến triển thuận lợi, tôi rút khỏi nhóm thực hiện.

Sau đó, tôi không dám làm phiền Chu Dịch nữa, sợ anh vì tôi mà trút gi/ận lên người khác.

Trước ngày báo cáo tiếp theo, Trần Đào hầm hầm quay về văn phòng, ném cả tập tài liệu lên bàn:

"Chu Dịch uống nhầm th/uốc gì vậy? Thà chịu bồi thường ph/ạt vi phạm cũng không chịu hợp tác tiếp. Bạn bè bao năm trời mà anh ta lại như thế sao?"

Đồng nghiệp xung quanh thở dài. Tôi biết đây là công sức ngày đêm của mọi người, đứng dậy xin lỗi:

"Là do tôi liên lụy mọi người. Chắc chỉ cần tôi rời đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thật có lỗi vì làm chậm tiến độ công việc."

Trần Đào vội sang khuyên tôi: "Vất vả lắm mới quay về, đi đâu nữa? Không sao, tối nay tôi sẽ tìm nó nói chuyện. Vừa hay nhận được tin anh ta có cuộc tiếp khách với mấy ông chủ khác."

"Để em đi vậy. Chuyện của em không thể mãi nhờ anh giải quyết."

Trần Đào gật đầu: "Cũng được. Bạn bè với nhau có gì không nói được rõ. Tôi sẽ gửi địa điểm hội quán cho cậu."

Khi bước vào phòng VIP, Chu Dịch không ngạc nhiên, chỉ thị nhân viên dẫn tôi đến chỗ ngồi xa nhất.

Những người khác thấy mặt mới lạ, tò mò hỏi thăm lai lịch. Chu Dịch đáp giọng lạnh nhạt:

"Người của Trần Đào, phiền phức."

Mấy người kia như nhận được tín hiệu, cầm ly rư/ợu vây quanh tôi:

"Trần Đào gần đây khiến Chu tổng tức đi/ên lên rồi. Cậu đến đây tạ lỗi thì phải thể hiện thành ý đi. Nào, cạn ly này cho mọi người thấy thiện chí đi!"

Tôi đón lấy ly rư/ợu, ngửa cổ uống cạn. Rư/ợu mạnh x/é cổ họng tràn xuống dạ dày như ngọn lửa, khiến tôi ho sặc sụa.

"Ôi chà, thành ý thật đấy!"

"Uống ly của tôi nữa nhé!"

"Đúng rồi, biết đâu sau này còn hợp tác. Không nỡ từ chối chúng tôi chứ?"

Mấy người đưa ly rư/ợu đến tận mặt, không uống không xong. Đến ly cuối cùng, tôi bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Chu Dịch tựa vào sofa nhìn cảnh tượng, lòng bứt rứt khó chịu. Anh không hiểu Trần Đào nghĩ gì mà lại đưa Tống Quả đến đây. Những người này nghe tin hai bên có mâu thuẫn, dự án bị đình trệ - mà đó lại là miếng mồi b/éo bở khiến ai cũng thèm khát. Đưa Tống Quả đến lúc này chẳng khác nào tự rước họa vào thân.

Tống Quả lại càng ng/u ngốc, người ta ép uống là đổ ừng ực vào bụng. Trước đây đâu thấy anh ta nghe lời thế này? Càng nghĩ càng tức, Chu Dịch bước ra gọi điện cho Trần Đào: "Mau đến đây đem Tống Quả về!"

Vừa ra khỏi phòng, mấy người bên trong đã buông ly rư/ợu chán nản:

"Tưởng gì chứ thanh niên Trần Đào cử đến có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ có thế."

"Xem ra Trần Đào hết cách rồi, đưa người như này đến thì dự án chắc phải nhả ra thôi."

"Nghe ý Chu tổng, thanh niên này quấy rầy anh ta lâu lắm rồi. Để tôi giải quyết giúp cái phiền phức này."

Người đàn ông hói nói câu đó với ánh mắt sáng rực, hào hứng xoa xoa tay. Mấy người khác biết thói quen bệ/nh hoạn của hắn, nhưng chỉ thầm tiếc cho chàng trai trẻ tối nay có lẽ sẽ bị vùi dập tơi tả.

Tôi ôm bồn cầu, cảm giác như nôn hết cả thức ăn từ hôm qua. Lảo đảo đứng dậy rửa mặt thì bị ai đó vỗ vai. Quay lại, ánh đầu hói lóa mắt.

"Tiểu huynh đệ, không sao chứ? Thấy cậu nôn thấy tội nghiệp, uống ly nước cam cho đỡ đi."

Nhìn kỹ thì ra là Vương tổng lúc nãy. Tôi cảm ơn rồi nhận lấy ly nước, phát hiện đáy ly còn sót bột trắng chưa tan hết - chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu ý đồ này.

Vương tổng thấy tôi không uống, nhíu mày: "Tiểu huynh đệ, đây là Chu tổng gửi cậu đấy. Xem ra thành ý của cậu đã cảm động được anh ta rồi. Không lẽ cậu không nhận tấm lòng của Chu tổng sao?"

Danh sách chương

5 chương
04/11/2025 17:18
0
04/11/2025 17:18
0
07/11/2025 09:38
0
07/11/2025 09:36
0
07/11/2025 09:35
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu