Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tiểu tịch tự nhiên không dám đáp lời.
Đi đến trước cửa Thùy Hoa, chỉ thấy Nhị Thúc và Nhị Thẩm đi trước hô sau ủng, oai phong lẫm liệt tiến lại gần.
"Thanh Tuyền, con rốt cục cũng bình an trở về rồi."
Nhị Thẩm đỏ mắt, bề ngoài tỏ ra vô cùng lo lắng, nhớ nhung ta. Giá như nàng ta có thể giấu kín tia lạnh lùng trong đáy mắt, không lén dùng khóe mắt dò xét, có lẽ ta đã tin thật.
Nhị Thúc nói với ta: "Tổ mẫu nhớ cháu lắm, mau vào yết kiến đi."
Ta gật đầu: "Về phủ, lẽ đương nhiên phải bái yết tổ mẫu trước."
Chợt chuyển giọng: "Thế phụ thân và mẫu thân ta đâu? Đang hầu hạ tổ mẫu sao? Sao ngay cả Thanh Lan cũng không ra nghênh đón?"
Nhị Thẩm quay mặt đi chỗ khác.
Nhị Thúc đáp: "Thanh Tuyền, gặp tổ mẫu rồi tự khắc rõ."
Họ cho rằng tổ mẫu có thể áp chế ta ư?
Ta cười lạnh một tiếng, đại bộ tiến lên trước.
Phụ thân ta và Nhị Thúc đều là con đẻ của tổ mẫu. Phụ thân từ nhỏ luyện võ, được tổ phụ đích thân dạy dỗ. Cung tên bày trận, môn nào cũng tinh thông. Còn Nhị Thúc thuở nhỏ tập cưỡi ngựa bị ngã, từ bỏ võ nghiệp theo văn, sống bên tổ mẫu. Về sau nhờ ân tổ, làm đến chức Viên ngoại lang bộ Hộ. Họ cho rằng Hoàng thượng kỵ nhất văn thần võ tướng đồng tông, là phụ thân ta chặn đường hoạn lộ của Nhị Thúc. Nhưng trách được vào phụ thân sao?
Phúc Hỉ Đường của tổ mẫu tràn ngập tiếng cười đùa. Tựa hồ có rất nhiều người đang vây quanh làm bà vui vẻ.
Ta cười nhạt bước vào chính đường. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta. Liếc nhìn xung quanh, toàn tỳ nữ bà già, lẫn mấy người thân thiếu n/ão.
Đại cô cười nói trước: "Nữ tướng quân nhà ta về rồi! Cao lớn hơn, cứng cáp hơn, nhìn phong thái anh tuấn này, thật tốt lắm!"
Chị dâu nhà họ Thẩm của Nhị Thẩm cũng nói: "Đại tiểu thư hiếu thuận, đoan trang, đâu đâu cũng tốt, không biết sau này phúc nhà nào được hưởng."
Ta hừ lạnh: "Tổ mẫu, Nhị Thúc nói người sẽ cho cháu biết phụ thân, mẫu thân và Thanh Lan ở đâu."
Nụ cười trên mặt tổ mẫu dần tắt lịm. Cả điện im phăng phắc, không một tiếng thở mạnh.
Ta chăm chú nhìn tổ mẫu. Bà giả vờ thương tâm nói: "Thanh Tuyền... phụ thân con đã..."
Dứt lời, tổ mẫu đ/ấm ng/ực khóc than: "Đứa con lớn á/c nghiệt quá! Để lão thân này bạc đầu tiễn tóc xanh!"
Thật khiến người nghe đ/au lòng. Ngay cả tỳ nữ hai bên cũng ứa lệ. Nhị Thẩm và các cô đều ra sức khuyên giải, nói phụ thân đã mất ba năm.
Phải rồi, nếu có luân hồi, có lẽ phụ thân đã đầu th/ai. Làm con gái, ta đến giờ mới biết hung tin.
Nhìn cảnh tượng đ/au thương giả tạo này, lòng ta ngập trào sự mỉa mai.
Ta gằn giọng: "Mẫu thân và Thanh Lan đâu?"
Tổ mẫu lau nước mắt: "Mẹ con bỏ cả nhà lớn này, đến Huệ Tâm Am. Sau khi đại lang mất, ta biết nàng quá đ/au lòng nên không ngăn cản."
"Thanh Lan đã xuất giá rồi! Đứa bé này! Hôm nay tỷ tỷ khải hoàn mà không biết về thăm!"
Lời nói đầy oán trách mẹ con ta. Ta lại hỏi: "Ba năm rồi, sao không sớm báo?"
Tổ mẫu ngửa người ra sau, nhướn cằm nói như điều hiển nhiên: "Ngươi ở ngoài chiến trường, nói ra chỉ phân tâm."
Ta cười lạnh từng tiếng: "Ta sẽ tra cho ra ngọn ngành."
Kẻ nào hại mẫu thân và muội muội, đừng hòng trốn thoát.
Chỉ cần gặp được muội muội, ắt rõ chân tướng. Ta quay lưng bỏ đi, mặc tổ mẫu gào thét sau lưng. Giờ đây trong phủ, chẳng ai dám ngăn, cũng không ai ngăn nổi ta.
Ta điểm một đội thân binh, lập tức thẳng tiến Vũ Ninh Hầu phủ.
Hầu phủ cách không xa, gặp muội muội xong sẽ xuất thành thăm mẫu thân. Vũ Ninh Hầu thân ra nghênh tiếp, mời ta vào chính đường.
Hầu phu nhân dẫn tỳ nữ dâng trà, đối đãi như thượng khách. Ta lễ phép mở lời: "Hầu gia, phu nhân, nghe nói Lý gia kết thông gia với phủ các hạ, muội muội ta giá cho Tứ công tử, xin cho chúng tôi được gặp mặt?"
Vũ Ninh Hầu liếc phu nhân. Hầu phu nhân nhân từ đáp: "Không may quá, mẹ thiếp ở Tịnh Châu nhớ Tứ lang, hai vợ chồng đã lên đường thăm ngoại tổ từ hôm kia, ít nhất ba bốn tháng mới hồi kinh."
"Lý tướng quân ba năm chưa gặp, tất nhớ thương. Thiếp sẽ viết thư gọi hai trẻ về ngay."
Lời nói vừa nhấn mạnh Thanh Lan đã là dâu nhà họ, lại ám chỉ ta phải kính lão hiếu thảo. Ta chợt nhớ bóng người lúc vào thành.
Ta nhấp trà, từ tốn nếm hương vị: "Trà ngon lâu lắm chưa được thưởng thức."
Hai vợ chồng hầu gia liếc nhau, chuyển đề tài nói chuyện phiếm. Một chén trà sau, trong đám gia nhân hầu hạ, lặng lẽ thiếu mất một tên.
Trong lòng ta thầm chê cười. Lát sau, tiếng chân gấp vang lên. Tên gia nhân ló mặt rồi trốn sau cửa. Thân binh ta đã tìm được Thanh Lan.
Tiếng "Tỷ tỷ" vang lên khiến mũi ta cay cay.
Ta từ nhỏ theo phụ thân luyện võ học binh pháp. Nhưng Thanh Lan khác ta, được mẫu thân dạy thành khuê tú đoan trang. Ta nhìn kỹ muội muội: mặt hoa da phấn càng xinh đẹp. Dù thế nào muội ta vẫn đẹp nhất.
Thanh Lan mắt ngân nước, chớp mắt lệ rơi. Ta không nỡ thấy muội khóc, đưa tay lau nước mắt.
Chương 320
Chương 9
Chương 21
Chương 18.
Chương 17
Chương 5
Chương 13
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook