Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Năm đói khát nhất đời, tôi đã bám lấy anh chàng xăm mình dưới lầu. Khi bụng đói cồn cào, tôi ném đồ xuống dưới để dụ anh lên. Anh cầm d/ao xông đến đạp cửa thậm chí ch/ửi rủa. Qua song sắt, tôi nắm ống quần anh khóc nức nở: 'Anh ơi, em đói.' Sau này, tôi sống nhờ cách nũng nịu anh. Nhưng khi đã no cơm ấm áo, anh lại bảo mình sắp ch*t. Nghĩ đến cảnh đói rét lại tái diễn, tôi khóc lóc van xin: 'Anh có thể đợi em lớn rồi hãy ch*t được không?'
1
Bố tôi tóc vàng, mẹ tôi là cô nàng t/âm th/ần. Khi sinh tôi, chính họ còn là những đứa trẻ. Lần đầu gặp họ khi đã hiểu chuyện là trong đám tang bà nội. Tôi khóc đến ngất đi. Người bố gọi là cha nhả khói th/uốc nhíu mày nhìn đứa con 6 tuổi: 'Đứa nhãi này đúng con tao không? Sao trông như đồ nhặt từ thùng rác?' Mẹ phà khói lướt điện thoại: 'Đột biến gen đấy! Chứ không tao đẹp thế này sao lại đẻ ra con yêu quái như ngộ không?' Hai người bịt mũi lùi xa tôi cả chục mét, chẳng ai muốn đưa tôi về. Cuối cùng họ quyết định bỏ tôi lại căn nhà cũ của bà. Khi hai người quăng tôi vào nhà, tôi giãy giụa đi/ên cuồ/ng. Thấy tôi khóc lóc, họ rút dây lưng trói tôi lại đ/á/nh đ/ập. Mặt tôi sưng vù, khóc không thành tiếng nữa. Họ vỗ tay cười khoái trá: 'Haha, nhìn nó giống Peppa Pig không!' Họ lục soát sạch sẽ nhà bà, chỉ để lại thùng mì gần hết hạn và hộp bánh quy bị chuột gặm nát. Tôi nhìn theo bóng họ khóa cổng sắt rồi cười nói bỏ đi. Ngồi thu lu trong góc nhà, tôi thấy cả thế giới chìm vào bóng tối.
Hai tuần sống trong tuyệt vọng, tôi ăn hết mọi thứ có thể ăn mà vẫn không thấy họ quay lại. Đói đến mức gặm cả góc bàn gỗ. Khu chung cư cũ này thưa thớt người ở, chẳng ai nghe tiếng khóc của tôi. Cổng sắt không mở nổi, ban công với không tới. Tuyệt vọng, tôi nhớ đến anh chàng xăm mình dưới lầu. Dù trông hung dữ nhưng chắc anh không nỡ bỏ mặc tôi? Vừa khóc tôi vừa ném đồ xuống dưới. Hy vọng anh thương tình đến c/ứu.
Ba ngày ném đồ, cuối cùng cửa cũng bị đ/ập rầm rầm. Tôi rán hết sức mở cánh cửa gỗ nặng trịch. Thẩm Hoài đứng ngoài cửa sắt trông thật đ/áng s/ợ. Anh đ/ập cửa dữ dội, cánh tay xăm đầy hoa văn lộ ra cùng mùi rư/ợu nồng nặc. Ánh mắt lạnh băng đầy sát khí như thú dữ bị dồn đến chân tường. Anh gầm lên: 'Mày bị đi/ên à? Sao cứ ném đồ xuống sân tao?' Không thấy tôi, anh quát tiếp: 'Đứa nào? Ra đây!' Tôi rụt rè đưa bàn tay nhỏ nhem nhuốc nắm ống quần anh. Thẩm Hoài gi/ật mình nhảy dựng lên: 'M/a hả mày? Buông ra!' Khi cúi xuống thấy bàn tay bé xíu, giọng anh dịu xuống nửa bậc: 'Con nít? Đừng tưởng nhỏ tuổi thì được làm chuyện x/ấu! Ai dạy mày ném đồ thế? Gọi người lớn ra đây!' Nhìn miệng anh mấp máy, tôi chẳng sợ cũng chẳng gi/ận. Trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn. Ngay cả khuôn mặt anh cũng bị tôi tưởng tượng thành con gà quay b/éo ngậy. Nhà này làm gì có người lớn? Từ khi bà mất, tôi thành đứa vô thừa nhận sắp ch*t đói. Tôi khản giọng gọi: 'Anh ơi, em đói.' Nghe vậy, anh đơ người rồi đột ngột quay đầu bỏ chạy.
2
Khi Thẩm Hoài quay lại, tôi đã dựa tường không nói nổi lời. Anh đ/á cửa sắt: 'Nhóc con! Ăn đi!' Đưa qua hộp cơm và hộp sữa rồi cảnh cáo: 'Ăn xong cấm ném đồ nữa đấy!' Tôi chẳng kịp trả lời, cầm hộp cơm bò ra sàn ăn ngấu nghiến như chó đói. Ngẩng lên đã không thấy anh đâu. Lau miệng, tôi ngây thơ nghĩ: Dù hung dữ nhưng anh là người tốt. Bà dặn lớn lên phải lấy người tốt. Thế là tôi thề: Lớn lên em sẽ lấy anh.
...
Hôm sau đói bụng, tôi lại ném đồ. Thẩm Hoài lên nhanh hơn. Tay trái cầm bánh quy, tay phải cầm d/ao gọt hoa quả. Vừa đ/ập cửa ầm ầm vừa nhét bánh qua khe: 'Tao đã cảnh cáo mày rồi còn gì!' Rồi hét vào trong: 'Người lớn đâu? Quản con cái đi chứ!' Không thấy ai đáp lời, anh ngồi xổm nhìn tôi ăn tham lam: 'Mày muốn sống thì đừng làm phiền kẻ muốn ch*t!' Qua song cửa, tôi chỉ nhìn thấy hình xăm dữ tợn trên cánh tay anh.
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook