Vì Lục Hoài Xuyên muốn đảo đi/ên trắng đen.
Tôi quyết định tặng hắn một món quà đặc biệt.
Cuối cùng cũng đến ngày hội nghị thương mại.
Tôi vừa cùng Lục Chu bước vào hội trường đã bị ba bóng người chặn lại.
Đó là ông Lục, Lục Hoài Xuyên và Phương Thanh Chỉ tiều tụy đứng bên cạnh.
Ánh mắt ông Lục nhìn tôi đầy kh/inh miệt:
"Cô là vợ Lục Chu? Con gái công ty phá sản không đủ tư cách bước vào cửa nhà họ Lục."
Tôi không chịu thua, thẳng thắn đáp trả:
"Ai bảo tôi vào cửa nhà các người? Tôi vào là cửa nhà mẹ Lục. Nếu không phải mẹ Lục cũng họ Lục, có lẽ Lục Chu đã đổi họ từ lâu."
Vừa dứt lời, Lục Chu gật đầu phụ họa:
"Chính x/á/c."
Lục Thu Sơn tức đến nghẹn lời, suýt ngã phải nhờ Lục Hoài Xuyên đỡ.
"Lục Chu, đừng quá ngạo mạn. Không ai may mắn mãi, xem ngươi còn cười được bao lâu nữa."
Chúng tôi bỏ qua họ, thẳng bước vào trong.
Lục Chu bàn chuyện kinh doanh, tôi tự do thưởng thức tiệc ngọt.
Phương Thanh Chỉ không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh, tay cầm ly sâm panh.
Nhớ lại bình luận nói cô ấy vừa sảy th/ai,
tôi gọi phục vụ mang ly sữa ấm.
Xét cho cùng, cô ấy chưa từng hại tôi.
Là phụ nữ, tôi muốn giúp đỡ trong khả năng.
Phương Thanh Chỉ vội lắc đầu:
"Hoài Xuyên bảo uống sữa ở đây sẽ bị chê cười, làm mất mặt anh ấy."
Tôi nắm ch/ặt tay cô:
"Phương Thanh Chỉ, trên đời không ai quan trọng hơn chính em."
Câu nói khiến cô ấy đờ người,
rồi bất ngờ bật khóc nức nở.
"Tần Nhiên, cảm ơn chị."
Tôi vỗ nhẹ vai cô:
"Nếu cần giúp đỡ hãy tìm tôi."
Tôi sẽ không chủ động giúp. Nếu bản thân không tự đứng dậy, người ngoài có làm gì cũng vô ích.
Trên bục diễn thuyết, Lục Hoài Xuyên cầm mic tuyên bố:
"Hôm nay tôi sẽ vạch trần sự thật trước báo giới."
Hắn nói có kẻ là con riêng trong gia tộc, mẹ là tiểu tam cư/ớp tiền nhà họ.
Giờ đây thành công của kẻ đó đều nhờ tiền bẩn.
Vừa dứt lời, phóng viên ùa lên chất vấn bằng chứng.
Lục Hoài Xuyên nhếch mép nhìn Lục Chu:
"Đương nhiên có, mời mọi người xem màn hình."
Nhưng ánh mắt mọi người dần chuyển sang kỳ lạ,
Lục Thu Sơn mặt xám xịt ngã quỵ.
Lục Hoài Xuyên quay lại thì hóa ra trên màn hình là ảnh mẹ hắn làm tiểu tam,
cảnh năm 5 tuổi bà dắt hắn quỳ xin tha trước mặt Lục Chu và mẹ anh.
Hắn lảo đảo lùi hai bước,
nhường chỗ cho nụ cười đắc thắng của tôi.
Từ trước tôi đã nhờ ông bà ngoại Lục Chu cung cấp bằng chứng ngoại tình của Lục Thu Sơn.
Vốn để phòng thân, không ngờ lại dùng đúng lúc.
Gặp ánh mắt tôi, Lục Hoài Xuyên nhận ra ngay thủ phạm.
Hắn xô đám đông xông tới:
"Con đĩ này dám phá hoại, ta không tha cho ngươi!"
Nhưng nắm đ/ấm chưa tới đã bị Lục Chu chặn.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng,
tiếng thét thảm thiết vang khắp hội trường.
Lục Chu đ/ấm hắn ngã nhào, chân đạp lên ng/ực:
[Phản diện làm tốt lắm, ta muốn đ/á/nh nam chính này lâu rồi]
[Mọi người đâu hết rồi, đ/á/nh hội đồng đi!]
Xử lý xong, Lục Chu vội kiểm tra tôi có sao không.
Thấy tôi bình an vô sự, anh thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cười ngượng nghịu định giải thích,
thì Lục Chu đột ngột đổ gục vào người.
Tôi đỡ lấy anh, phát hiện gương mặt đỏ bừng bất thường.
Lục Chu gắng gượng:
"Rư/ợu lúc nãy có vấn đề."
Tôi biết chắc do Lục Hoài Xuyên hạ th/uốc.
Trận đ/á/nh vừa rồi khiến th/uốc ngấm nhanh hơn.
Hắn đúng là đ/ộc á/c, vừa hủy danh dự Lục Chu vừa muốn anh mang tiếng hi*p da/m.
Bỏ mặc đống hỗn độn, tôi đưa Lục Chu lên phòng khách sạn.
Đặt anh lên giường, tôi bắt đầu cởi áo.
Lục Chu nắm tay tôi:
"Nhiên Nhiên không được... anh sẽ làm tổn thương em..."
Tôi chụp lấy mặt anh hôn môi,
c/ắt ngang mọi lời từ chối.
Mũi cao của Lục Chu cọ má tôi,
hơi thở hai người càng lúc càng nóng bỏng.
"Nhưng em muốn anh."
Câu nói khiến Lục Chu nghẹn thở, đuôi mắt đỏ ngầu.
Anh như mất kiểm soát, ôm sau gáy tôi,
cuồ/ng nhiệt đáp trả nụ hôn.
[Bình luận:
[Cảnh phản diện và nữ phụ cuối cùng cũng tới, không uổng công chịu đựng thằng nam chính đi/ên này]
[Sao màn hình đen thế? Chỉ nghe tiếng thôi à? Đúng là tác giả không cho coi rồi]
[Thôi được rồi, giọng phản diện nghe sướng tai quá!]]
Trong mê lo/ạn, tiếng thì thầm bên tai:
"Nhiên Nhiên... em yêu anh không?"
"Có..."
"Anh là ai?"
"Lục... Lục Chu."
Thế là tôi bị ép gọi "em yêu Lục Chu" không biết bao lần.
Bị anh lật qua trở lại như bánh tráng,
đến tận bình minh mới thôi.
Giờ thì tôi hiểu bình luận nói "như chó liếm" là thế nào.
Sau này Lục Chu giải thích,
anh giấu gia cảnh vì sợ tôi kh/inh thường.
Chương 14
Chương 19
Chương 8
Chương 12
Chương 15
Chương 11
Chương 8
Chương 18
Bình luận
Bình luận Facebook