Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho phản diện, hắn đột nhiên mất thế lực, ngày nào cũng tìm cách ám chỉ rằng hắn không muốn sống nữa.
Tôi cố tình giả vờ không hiểu.
Mỗi ngày về nhà chỉ biết giả khóc trước mặt hắn:
“Anh ơi, hôm nay em đi phỏng vấn ở tiệm trà sữa, đợi mãi chẳng ai thèm để ý, đành m/ua một ly rồi lủi thùi đi về.”
Nhận được tin nhắn ám chỉ của hắn.
Tôi c/ắt ngang: “Anh đợi em tối về nói sau nhé, vừa có người làm khó em, em phải giơ ngón giữa lén đã.”
Nửa năm sau.
Phản diện gượng dậy, trở lại vũ đài.
Khi được hỏi lý do, hắn bật cười bất đắc dĩ: “Vợ tôi hơi nhút nhát, sợ tôi đi rồi người ta b/ắt n/ạt cô ấy.”
01
Chu Tùng Cẩn luôn chê tôi nhút nhát.
Từ ngày đầu làm chim hoàng yến cho hắn đã thế.
Mấy năm nay, hắn ngày ngày nhắc nhở tôi.
Phải đứng lên, tốt nhất là ngạo mạn hách dịch.
Tôi nghe rồi, nhưng chẳng dám làm theo.
Nên lần này, khi bị người ta cố ý đẩy ngã mà còn lập tức xin lỗi.
Chu Tùng Cẩn nổi gi/ận.
Hắn bảo người xử lý đối phương trước.
Sau đó kéo tôi về nhà “họp rút kinh nghiệm”, hỏi sao không đẩy lại ngay tại chỗ.
Nghe câu trả lời “em không dám” của tôi.
Hắn cười lạnh gi/ận dữ, cả đêm chẳng kiềm chế chút nào.
Đến khi tôi chịu không nổi, m/ắng hắn một trận mới xong.
Sau đó, Chu Tùng Cẩn ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa nhắc nhở:
“Lần sau có ai b/ắt n/ạt, phải đ/á/nh trả ngay, nghe chưa?”
Dừng lại, hắn thêm một câu:
“Còn nhút nhát thế này, anh sẽ nh/ốt em ở nhà, học cách ch/ửi người xong mới được ra ngoài.”
“Rõ chưa?”
Tôi gật đầu qua loa.
Nhưng vẫn không định làm theo lời hắn.
Chu Tùng Cẩn phát hiện ra sự đối phó của tôi, bắt viết bản cam kết.
Tôi cầm bút rồi lại đặt xuống, thở dài, muốn khuyên hắn sống nhẫn nhịn như tôi.
Nhưng há mồm lại đành ngậm ch/ặt.
Lý do hắn là phản diện.
Chu Tùng Cẩn không những không tin.
Mà còn có thể nhướng mày thích thú, nghĩ trong lòng tôi hắn là nhân vật ngầu lòi thế.
02
Ba năm trước, cái ngày tôi biết mình sẽ thế thân chân kim được gả cho Chu Tùng Cẩn, đột nhiên tỉnh ngộ mình chỉ là vai nữ phụ mạt hạng trong sách.
Còn Chu Tùng Cẩn là đại phản diện.
Chính vì hắn hành sự tà/n nh/ẫn không khoan nhượng.
Nên khi bị nam chính h/ãm h/ại mất quyền thế, ai cũng đến giẫm đạp.
Cuối cùng không chịu nổi nh/ục nh/ã, gieo mình từ tòa nhà cao tầng.
Còn tôi - con chim hoàng yến ngạo mạn của phản diện.
Bình thường cậy thế làm càn, gây sự khắp nơi.
Thậm chí còn mượn danh hắn b/ắt n/ạt nữ chính.
Nên khi Chu Tùng Cẩn thất thế, nam chính tiện tay xử luôn tôi.
Những ngày đó, đầu óc tôi chỉ toàn cảnh kết cục thảm thương của hai chúng tôi.
Sợ đến mức không dám ngủ.
Chu Tùng Cẩn miệng chê tôi bất tài, nhưng vẫn thức trắng đêm bên tôi.
Từ đó, tôi quyết tâm thay đổi kết cục của hai ta.
Nhưng tôi không có kinh nghiệm.
Ban đầu chỉ biết trong lúc “ấy ấy” đó, bắt Chu Tùng Cẩn hứa với tôi điều gì.
Hắn dừng lại, kiên nhẫn nghe tôi nói.
Nhưng khi nghe tôi khuyên hắn sau này phải đối xử tử tế với người khác.
Hắn nghiến răng hỏi tôi có phải hôn nhiều quá thiếu oxy n/ão thành ngốc không.
Rồi—
Hắn càng không tử tế với tôi hơn.
Rút kinh nghiệm, tôi không dám nói thẳng nữa.
Sau này phát hiện ngoài phòng hắn có hòm thư góp ý.
Tôi giả làm nhân viên, viết thư vạn chữ khuyên hắn nên sống hòa nhã.
Đúng như dự đoán, Chu Tùng Cẩn lại phát hiện.
Tôi hỏi sao hắn biết.
Chu Tùng Cẩn liếc tôi: “Cái hòm thư đó từ khi đặt ra đến giờ chưa ai dám bỏ gì vào.”
Quả đúng.
Loại đại phản diện như Chu Tùng Cẩn, ai dám góp ý.
Chưa kịp nhận lỗi, hắn lại nói: “Hơn nữa, chắc không nhân viên nào dám cả gan khuyên ta sống hòa nhã.”
Hắn gõ nhẹ lên trán tôi:
“Thẩm Thời Dương, em có phải đồ ngốc không?”
Tôi thấy oan ức.
Nguyên tác đã setup thế.
Nữ phụ mạt hạng á/c đ/ộc, IQ không rõ.
Lúc nào cũng làm mấy chuyện ngốc nghếch.
Cũng không trách tôi được chứ?
Chu Tùng Cẩn không buông tha.
Hắn cười hỏi: “Nói trực tiếp rồi, viết thư rồi, lần sau định làm gì nữa?”
Tôi chưa nghĩ ra.
Hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ hỏi đi hỏi lại tại sao tôi làm thế.
Có phải gh/ét tính cách của hắn không.
Tôi do dự, cuối cùng không dám nói thật.
Ôm trán kêu đ/au, định lảng qua.
Chu Tùng Cẩn thẳng thừng: “Diễn xuất tệ như IQ vậy.”
Miệng nói thế, hắn vẫn kéo tôi vào lòng xoa trán.
Tôi bực bội, muốn bóp cổ hắn, lại sợ bản tính phản diện trỗi dậy.
Đành lén đảo mắt.
Chu Tùng Cẩn cười khẩy: “Gi/ận cái kiểu nhút nhát thế hả?”
Nghe chữ “nhút nhát”, mắt tôi sáng rực.
Chiêu này được này.
Tôi không giỏi gì khác, chứ nhút nhát thì chuyên nghiệp.
03
Ba năm sau đó, tôi triệt để thực hiện chiến thuật nhút nhát.
Mỗi khi đến đoạn cao trào phản diện đối đầu nam chính trong nguyên tác.
Chu Tùng Cẩn định đi làm nh/ục nam chính phá sản.
Người vừa đến hội trường, tôi đã gọi điện.
Giọng khóc lóc: “Anh ơi, em vừa gặp kẻ lừa chocolate rồi.”
“Muốn đòi tiền lại không dám, anh đến giúp em được không?”
Chu Tùng Cẩn vẫn chê tôi nhút nhát, nhưng lập tức quay về.
Tôi không yên tâm, tối đó lén dò la: “Không phải hôm nay có việc quan trọng sao?”
“Em có làm lỡ việc của anh không?”
Không đến hiện trường, tôi chỉ biết thăm dò cách này xem có hiệu quả không.
Chu Tùng Cẩn nhét miếng chocolate vào miệng tôi, mặt lạnh như tiền: “Có.”
Trong lòng tôi mừng rỡ, mặt làm vẻ hối h/ận:
“Hả? Thế thì sao giờ? Anh có trách em không?”
Chu Tùng Cẩn liếc tôi: “Làm nh/ục hắn còn dịp khác, nhưng không đi bảo kê cho đồ nhút nhát, sợ tối về nó khóc ướt cả ng/ực anh.”
Chương 14
Chương 19
Chương 8
Chương 12
Chương 15
Chương 11
Chương 8
Chương 18
Bình luận
Bình luận Facebook