Tôi và Tạ Duật An cùng đứng ngoài hành lang lớp học.
Dĩ nhiên, sách cũng không lấy lại được.
Nắng vàng dịu dàng, gió xuân ấm áp thổi qua khiến người ta chỉ muốn ngủ gật.
Tôi gãi gãi má, hỏi:
"Sao cậu lại giúp tôi, còn nói đó là sách của cậu vậy?"
Tạ Duật An chống một chân lên tường, dáng đứng cực kỳ bảnh bao.
"Ngồi mỏi rồi, ra đứng cho đỡ tê."
...Ờ thì được.
Tư tưởng của nam chính quả nhiên là thứ mà nữ phụ đ/ộc á/c bé nhỏ như tôi khó với tới.
Hương hoa quế ngào ngạt phảng phất trong gió.
Mắt tôi sáng rỡ, chỉ tay xuống gốc cây quế dưới sân:
"Nhìn kìa, hoa quế nở rồi! Lát nữa chúng mình xuống hái nhé, phơi khô mang về. Nói cho cậu biết, bánh quế mẹ tôi làm ngon lắm, về nhà cậu cũng thử đi..."
Tôi líu lo say sưa, ngoảnh lại nhìn Tạ Duật An thì bắt gặp ánh mắt cậu chợt xa xăm, như đang nghĩ về điều gì.
Tôi gi/ật mình nhớ lại hoàn cảnh gia đình Tạ Duật An, tự t/át nhẹ một cái vào miệng mình.
Cái miệng thừa thãi này, đúng là gãi đúng chỗ ngứa!
Vội vàng chữa thẹn:
"Không không, đừng về nhà làm gì! Cậu thẳng đến nhà tôi đi! Người cậu g/ầy nhom thế này, mẹ tôi chắc chắn không ngại nuôi thêm một miệng ăn đâu."
Ánh mắt Tạ Duật An chớp động, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Tôi háo hức nhìn cậu.
Mau đồng ý đi nào mau đồng ý đi nào.
Ăn bánh quế của mẹ tôi rồi thì sau này đừng đ/á/nh tôi nữa nhé.
"Tôi..." Tạ Duật An do dự mở lời.
Tôi gật đầu liên tục ra hiệu khích lệ.
Nói đi!
Hãy nói to lên!
Đột nhiên, cô Vu mở cửa lớp, dùng ngón tay chọc mạnh vào trán tôi hai cái, m/ắng xối xả:
"Hai đứa còn đứng đây tán gẫu à?! Tưởng đây là chợ hay công viên hả?"
Đáng gh/ét, đúng lúc này lại c/ắt ngang!
Tôi cúi gằm mặt xuống giả vờ ngoan ngoãn như chim cút.
Bị ph/ạt đứng ngoài lớp một tiết xong, lại còn bị đuổi xuống sân trường quét lá cả buổi sáng.
5
Thông minh như tôi, ngay cả khi quét sân vẫn không quên nhiệm vụ, thu về hai hũ hoa quế đầy ắp.
Tôi giơ cao hai chiếc lọ trước mặt Tạ Duật An khoe khoang:
"Sao nào, đến nhà tôi chứ? Bánh quế đảm bảo ngon tuyệt!"
Đôi mắt Tạ Duật An đen sâu thẳm, như có thể nuốt chửng mọi cảm xúc vào trong đó không một tăm hơi.
Nhưng lúc này, một tia mỉm cười thoáng hiện rồi vụt tắt.
Cậu vẫn từ chối.
"Xin lỗi, tôi không thể về muộn."
"Ừ thì thôi." Tôi xịu mặt xuống, gục đầu lên bàn.
Anh trai tôi tình cờ đi ngang, nghe vậy liền cười khẩy:
"Hừ, không về muộn? Mày là học sinh tiểu học à? Cần anh nắm tay dắt về không?"
Lần này, Tạ Duật An còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bật dậy đ/ập bàn: "Anh! Anh nói cái gì thế!"
"Ơ, anh... anh nói gì sai?" Anh trai tôi gi/ật b/ắn người.
"Anh có biết cậu ấy... cậu ấy..."
Tôi chỉ tay về phía Tạ Duật An, nhưng nửa ngày không nói được câu nào.
Không được!
Những chuyện về Tạ Duật An đều là tôi đọc trong sách, nói ra chắc bị đưa vào viện t/âm th/ần mất!
Hơn nữa, chuyện mà bản thân Tạ Duật An còn không muốn nhắc đến, tôi càng không thể tiết lộ thay cậu ấy.
Cuối cùng, tôi ấp úng cả hồi, bỗng oà khóc:
"Anh có biết không, cậu ấy không phải học sinh tiểu học, cậu ấy cũng như chúng ta, là học sinh cấp ba mà!"
Thật là... nhiệt huyết.
Nhưng không hiểu nhiệt huyết vì điều gì.
Tạ Duật An im lặng, anh trai tôi đờ đẫn.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Trên đường về nhà.
Anh trai gãi đầu, hỏi tôi:
"Này em, sao hôm nay em kỳ cục thế? Đặc biệt là, sao em cứ bênh thằng họ Tạ đó thế?"
"Anh cũng vậy mà? Không chọc ghẹo người ta thì như kiến bò trong người." Tôi cáu kỉnh đáp.
Anh trai xoa xoa cằm, suy nghĩ một lúc.
"Anh cũng không hiểu sao, nhìn thấy hắn là tay lại ngứa ngáy muốn đ/ấm."
"Anh ơi, anh đến tuổi mãn kinh rồi."
"Làm gì có! Anh mới mười bảy!"
Anh trai tôi hoảng hốt, tôi nhân cơ hội nói thêm:
"Sao không thể? Thể chất mỗi người khác nhau mà. Anh à, sau này anh phải học cách kiềm chế cảm xúc, kỷ luật bản thân, không là sớm đãng trí đấy!"
"Thật... thật sao?"
"Tất nhiên rồi, em gái ruột của anh lừa anh làm gì chứ?"
Anh trai im lặng, chìm vào suy tư.
6
Lần gặp tiếp theo.
Thái độ của anh trai tôi với Tạ Duật An quả nhiên tốt hơn hẳn.
Ít nhất là không còn lời qua tiếng lại, đ/âm chọt nhau nữa.
Trong giờ thể dục, tôi tranh thủ ghép hai người chơi bóng rổ chung.
Tôi kéo anh trai ra một góc thì thầm:
"Anh giỏi thế, Tạ Duật An mới chuyển trường còn chưa quen, anh chỉ bảo cậu ấy đi, cậu ấy sẽ ngưỡng m/ộ anh cho mà xem!"
Anh trai lập tức lâng lâng, ngẩng cao cằm.
"Yên tâm, lát nữa xem anh thể hiện."
Tôi lại kéo Tạ Duật An sang chỗ khác.
"Bạn cùng bàn này, cậu biết đấy, anh tôi từ nhỏ đã không được thông minh lắm, tôi sợ cậu ấy gây chuyện, cậu để mắt giúp tôi nhé?"
Tạ Duật An gật đầu.
"Ừ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hớn hở chạy đến máy b/án hàng tự động ở góc sân m/ua nước.
Khi quay lại, đã thấy anh trai và Tạ Duật An đổ nhào xuống đất.
...Mới có một lát mà!
Với lại hai người là đồng đội mà?!
Tôi bất lực, nhanh chóng chạy tới chỗ Tạ Duật An.
"Tạ Duật An, cậu có sao không..."
Đằng sau, anh trai tôi gào thét: "Thẩm Tuệ!"
Tôi vội dừng bước, xoay người đỡ anh trai dậy.
"Anh có sao không? Em lo quá..."
"Đồ vô tâm, thế này mới đúng chứ." Anh trai cười khẽ, dựa vào tôi đứng dậy, chân mày nhíu ch/ặt.
Trông có vẻ đ/au thật.
Tôi cúi xuống kiểm tra vết thương.
Vết thương...
Không tìm thấy vết thương nào.
Tôi ngơ ngác nhìn anh trai, nhưng biểu hiện đ/au đớn của anh ấy không giả chút nào.
Ừm.
Có lẽ là nội thương chăng.
Tôi đỡ anh trai đi vài bước, định nhờ ai đó đỡ Tạ Duật An dậy, thì thấy một bóng người vội vàng chạy tới.
Tôi bất giác gi/ật mình.
Tôi nhớ ra rồi.
Cô ấy là Khương Ninh, nữ chính của truyện, cô gái từng lớn lên cùng Tạ Duật An ở trại trẻ mồ côi.
Và hôm nay, là ngày họ tái ngộ sau nhiều năm xa cách.
Khương Ninh đẩy đám đông sang một bên, quỳ xuống nói:
"Đừng cử động, để tôi kiểm tra xươ/ng có g/ãy không."
Chưa kịp chạm vào ống quần Tạ Duật An, cậu đã bật dậy phắt như lò xo, nhanh nhẹn chẳng giống người vừa bị thương chút nào.
Chương 8
Chương 9
Chương 15
Chương 8
Chương 9
Chương 11
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook