Tôi: …

Ngay khi tôi đang nghĩ hay là dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm cho xong, Tạ Dặc động đậy.

— Ai cho anh cử động?! — Tôi nghiến răng kiềm chế giọng nói, chỉ muốn t/át thêm một cái nữa vào mặt anh ta.

Nhưng nghĩ lại, không thể thưởng cho hắn được.

— Em không thấy anh đang muốn cho em nghỉ ngơi chút sao? — Tạ Dặc vừa ấm ức vừa ngơ ngác khi thấy tay tôi giơ lên rồi lại hạ xuống.

Hắn thử dò hỏi: — Em không đ/á/nh anh nữa à?

Tôi: …

X/á/c nhận rồi, đồ khốn này đúng là người thích bị hành hạ (M).

Tôi mạnh mẽ ghì ch/ặt Tạ Dặc, thêm một tiếng đồng hồ sau mới có được thứ mình muốn.

— Tạ Dặc. — Tôi kiệt sức gọi tên hắn.

— Hửm? — Tạ Dặc đang dọn dẹp 'chiến trường', ngẩng đầu nhìn tôi đầy ngơ ngác.

Tôi dốc hết sức lực cuối cùng, nghiêm túc nói: — Lâu quá cũng là vấn đề đấy, anh có muốn đi khám không?

Tạ Dặc nghiến răng: —...Lê Lạc!!!

7

9h30 tối ngày thứ ba.

Thật bất ngờ, khi tôi đi làm về, Tạ Dặc đang ngồi trên sofa phòng khách chơi điện tử.

— Không ra ngoài à? — Tôi thay dép rồi hỏi qua loa.

Nghe vậy, Tạ Dặc cười lạnh: — Nhờ phúc của Tạ phu nhân đây, giờ còn ai dám chơi với tôi? Không sợ bị phi tiêu đ/âm thành con nhím à?

— Ừ, tốt đấy. — Tôi trả lời đều đều như không nhận ra sự uất ức của hắn, thẳng bước lên lầu.

— Mai ông nội bảo chúng ta về ăn cơm. — Tạ Dặc lẽo đẽo theo sau tôi, giọng ấm ức.

— Biết rồi. — Tôi đáp rồi tiếp tục đi.

Khi sắp vào phòng, tôi phát hiện Tạ Dặc vẫn đang theo.

— Anh làm gì đấy? — Tôi chặn cửa phòng, không cho hắn vào.

Bị tôi hỏi, Tạ Dặc ngớ người, bản năng trả lời: — Không phải để... làm chuyện đó sao?

Nói đến mấy chữ cuối, tai hắn đỏ ửng lộ rõ, còn có chút ngượng ngùng.

— Em hết kỳ rụng trứng rồi, không làm. — Tôi đóng sập cửa với giọng điệu phẳng lặng, khóa trái lại.

Tạ Dặc: ???

— Lê Lạc! Em thật sự coi anh là công cụ sao?! — Tỉnh táo lại, Tạ Dặc gào thét trước cửa.

Nhưng chẳng ai thèm để ý.

8

Cha mẹ Tạ Dặc mất sớm, hiện tại ở biệt thự Tạ gia chỉ có Tạ lão gia và nhà chú hắn - Tạ Sơn.

Trong bữa ăn, Tạ lão gia bảo Tạ Dặc tuần sau vào công ty làm việc, nói rằng đã lập gia đình thì phải thu tâm làm việc, dù sao Tập đoàn Tạ thị sau này cũng do hắn kế thừa.

Lời vừa dứt, cả nhà Tạ Sơn biến sắc.

Nhưng Tạ Sơn nhanh chóng chỉnh đốn thần sắc, như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

— Tiểu Dặc còn trẻ, chưa cần vội vào công ty, cứ chơi thêm vài năm nữa. — Tạ Sơn cười hiền hậu nói.

Tạ lão gia không đồng tình: — Hai mươi bảy tuổi đầu rồi, còn trẻ cái gì? Tạ Thừa còn nhỏ hơn Tiểu Dặc ba tuổi, vừa tốt nghiệp đã vào Tạ thị rồi.

Nói xong, Tạ lão gia liếc Tạ Sơn đầy ẩn ý: — Năm xưa Tạ thị vốn giao cho Khải Minh (cha Tạ Dặc), giờ Tiểu Dặc tiếp quản cũng là trả lại chính chủ.

— Phụ thân nói phải. — Tạ Sơn bề ngoài bình thản nhưng ngón tay nắm đũa đã trắng bệch vì quá dùng lực.

Nhị tẩu Lý Nhu còn c/ăm h/ận liếc Tạ Dặc một cái.

Còn Tạ Dặc thì ngồi trên ghế ăn, một tay khoác lưng ghế, lạnh lùng nhìn lại.

Tôi cúi đầu không nói, trước khi kết hôn tôi đã thuê thám tử điều tra Tạ Dặc, tự nhiên hiểu rõ tham vọng của người chú riêng này lớn cỡ nào.

Năm xưa sau khi cha mẹ Tạ Dặc qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn, phu nhân họ Tạ không chịu nổi đả kích cũng qu/a đ/ời theo.

Tạ lão gia trong thời gian ngắn mất vợ, con trai, con dâu, lại gặp lúc Tạ thị chao đảo, nên cũng gục ngã.

Đúng lúc này, Tạ Sơn hầu hạ khúm núm trước mặt lão gia khiến lão động lòng, cho phép gia đình Tạ Sơn dọn về biệt thự họ Tạ.

Ban đầu hai vợ chồng này quan tâm chu đáo Tạ Dặc, coi hắn như con đẻ.

Nhưng khi đã đứng vững trong Tạ gia và Tạ thị, tham vọng của họ lộ rõ.

Họ bắt đầu cố ý dụ dỗ Tạ Dặc hư hỏng. Tạ lão gia thương đứa con trai cả đã mất nên đem hết sự cưng chiều đặt lên Tạ Dặc, khiến hắn trở nên bất cần đời như hiện tại.

Tạ lão gia muốn dạy dỗ nhưng Tạ Dặc ngang ngược, đ/á/nh không sợ, m/ắng không kinh.

Không còn cách nào, lão mới nghĩ tìm người vợ có thể trấn được Tạ Dặc để quản giáo hắn. Nếu không được thì đẻ ra người thừa kế để lão tự mình nuôi dạy.

9

Ăn cơm xong, Tạ Dặc bị Tạ lão gia gọi lên thư phòng, tôi ngồi một mình uống trà hoa trên xích đu vườn sau.

— Tiểu thư Lê thích uống trà hoa? — Sau lưng tôi bất ngờ vang lên giọng Tạ Thừa, hắn tự nhiên ngồi xuống xích đu, mặt treo nụ cười.

Nghe giọng hắn, tôi buồn chán bỏ tách trà xuống, giọng lạnh nhạt: — Tạ kinh lý nên gọi tôi là chị dâu.

Nghe tôi nhắc chức vụ, nụ cười Tạ Thừa đóng băng, trong mắt lóe lên tức gi/ận cùng bất mãn nhưng nhanh chóng bị dập tắt.

— Em không muốn gọi chị dâu. — Tạ Thừa đột nhiên tiến sát tôi, nhìn tôi đắm đuối: — Anh có thể gọi em là Lạc Lạc không?

Tôi: …

Thực ra th/ủ đo/ạn ve vãn của Tạ Thừa rất hạng thấp, vẻ mặt tự cho là đẹp trai đa tình khiến tôi buồn nôn.

Tôi nhíu mày không đáp, cúi xuống định lấy trà hoa hắt vào mặt hắn thì Tạ Thừa dùng giọng khí âm (bubble voice) cười m/a mị:

— Thực ra lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Lạc Lạc, đồ bỏ đi như Tạ Dặc có gì tốt? Theo anh đi, anh sẽ cho em một tương lai tươi sáng…

Tạ Thừa chưa nói hết câu đã bị tôi hắt nguyên tách trà nóng vào mặt.

— Á! Nóng! — Trà còn ấm khiến Tạ Thừa bỏng rát, thất thểu đứng dậy kêu thảm.

Tôi lùi vài bước giữ khoảng cách an toàn, khoanh tay cười lạnh:

— Thứ nhất, tôi không cho rằng Tạ Dặc là đồ bỏ đi. Hắn chỉ bị lũ đạo tặc chiếm tổ như các người cố ý dắt mũi. Tôi tin khi Tạ Dặc vào tập đoàn, năng lực làm việc của hắn vượt xa anh tám con phố.

— Thứ hai, anh không nghĩ cái giọng khí âm t/ởm óc đó của mình hấp dẫn lắm sao? Khuyên anh bớt đọc tiểu thuyết lại và m/ua cái gương soi mặt mình đi. Anh có điểm nào sánh được Tạ Dặc?

Danh sách chương

5 chương
09/09/2025 00:13
0
09/09/2025 00:13
0
21/10/2025 10:47
0
21/10/2025 10:45
0
21/10/2025 10:44
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu