Đốt hết đi.

Anh ấy trông có chút hoảng hốt, bối rối nhìn tôi, đưa tay với lấy ngọn lửa nhưng chỉ nhận được tấm ảnh đã hóa tro. Chu Ngọc ngây người nhìn những bức ảnh trên tay - thứ tôi đ/ốt cho anh.

Thứ tôi không cần nữa, nên mới đến tay anh.

54

Tôi dọn sạch mọi thứ liên quan đến Chu Ngọc trong nhà, b/án được thì b/án, không b/án được thì quyên góp, không quyên được thì đ/ốt.

Chu Ngọc đứng trên ban công, bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn người giúp việc dưới sân đ/ốt đồ thành tro.

Thỉnh thoảng vài đốm đen bay lên, anh không kìm được mà đưa tay hứng lấy, bắt lấy từng ký ức một.

Lúc nghỉ ngơi, đứng trên ban công, tôi thấy anh ngồi bên đống lửa, nhặt nhạnh từng mảnh quá khứ rồi ghép lại với nhau.

Anh lặng im nhìn suốt ngày đêm.

55

Biệt thự này là căn nhà đầu tiên Chu Ngọc m/ua sau hợp đồng lớn, cũng là nơi làm phòng cưới của chúng tôi. Có lẽ nó không bằng những bất động sản khác của hai đứa.

Nhưng vì ý nghĩa đặc biệt, bao năm qua chúng tôi đều mặc định xem nơi này là tổ ấm.

Tôi xóa sạch mọi kỷ niệm về chúng tôi trong biệt thự, trang trí lại toàn bộ theo phong cách tôi thích.

Rồi tôi chuyển đi.

H/ồn m/a Chu Ngọc đi theo tôi, anh rời xa những mảnh quá khứ vừa ghép lại, gương mặt lại thêm tái nhợt.

Giờ đây anh trong suốt như làn gió, có thể biến mất trước mắt tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng vẫn chưa tan biến.

56

"Em... gh/ét anh đến thế sao?"

Chu Ngọc ngồi cạnh tôi, mắt nhìn đâu đó, lẩm bẩm.

Gh/ét ư?

Tôi suy nghĩ một lát, cũng không đến mức đó.

Ngẫm lại bản thân, tình cảm thuở ban đầu đã phân rã thành vô số mảnh vụn trong cuộc sống thường nhật.

Đôi lúc trong công việc tôi cũng gặp những người đàn ông khiến tim đ/ập nhanh vài giây, nhưng tôi luôn nhớ mình là người phụ nữ có gia đình.

Luôn nhớ tình cảm với Chu Ngọc, những năm tháng khó khăn chúng tôi cùng nhau vượt qua.

Dù không còn tình yêu, vẫn còn những thứ tình cảm khác khiến tôi không thể làm điều phản bội anh, phản bội cuộc hôn nhân này.

Tôi không cho mình là người chung thủy, nhưng ít nhất là người có lương tâm.

Ngờ đâu hai chữ hôn nhân chỉ trói buộc mình tôi, không trói được anh.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tôi tất bật chăm sóc anh trong bệ/nh viện, giữa núi công việc ngập đầu vẫn đ/au lòng cho thể trạng anh, oán trách số phận bất công...

Còn anh thì nằm viện tính toán cách nói với tôi rằng anh đã chọn người khác.

Tôi thấy buồn nôn.

Khi phát hiện bệ/nh, có lẽ anh đã thở phào.

Vì điều đó có nghĩa anh không cần kìm nén nữa, có thể đưa ra lựa chọn tự do cuối cùng dù nó khiến người đời dị nghị, làm tổn thương người vợ đã bên cạnh anh hơn chục năm.

Nhưng anh có thể lấy cái ch*t làm lá chắn - không muốn nuối tiếc, không muốn nhẫn nhịn, không muốn tiếp tục khổ sở...

Mọi sai trái khi một người sắp lìa đời đều bị ép thành đúng đắn.

Tiếng nói của tôi trở nên vô nghĩa.

Tôi không nghi ngờ gì việc dù Chu Ngọc không mắc u/ng t/hư, dù anh không ch*t, anh vẫn sẽ có ngày đột ngột nói với tôi rằng anh muốn ly hôn, anh hối h/ận.

Lý do anh đưa ra vẫn sẽ là "không muốn nuối tiếc", đời người ngắn ngủi mấy chục năm, anh muốn sống cho chính mình.

Chỉ là vấn đề thời gian, khi anh chưa chuẩn bị xong đường lui, chưa nghĩ ra lý do hợp lý để biện minh cho sự phản bội.

Nhưng anh sắp ch*t rồi.

Thế thôi.

Còn tôi, đơn giản chỉ thấy anh vướng mắt, muốn anh biến mất, chỉ vậy.

57

"Thanh Thanh, em còn yêu anh không?"

"Chúng ta ở bên nhau bao năm, mà anh thường xuyên không cảm nhận được tình yêu của em."

Tôi thấy câu nói này thật nực cười. Tôi ở bên anh mười sáu năm, đời người có mấy mươi mười sáu năm?

Vậy mà anh bảo không cảm nhận được tình yêu của tôi.

Chẳng lẽ anh muốn tôi sau khi anh bỏ đi phải khóc lóc thảm thiết mấy ngày, kích động đến mức trọ ở bệ/nh viện, đầu óc chỉ nghĩ đến việc ch*t theo anh, mới gọi là yêu sao?

Chu Ngọc bất chợt cười tự giễu: "Có lẽ anh sống quá thất bại, đến khái niệm tình yêu cũng không hiểu nổi."

"Anh quá khao khát có người yêu mình vô điều kiện. Hồi trẻ, anh làm rất nhiều việc cho em, lúc đó chỉ nghĩ: không cần em biết, không cần em biết đâu, chỉ cần anh yêu em là đủ."

"Nên mọi thứ đều làm lén lút, mượn tay người khác. Khi đó cảm thấy bản thân thật thảm hại, không đủ tư cách đứng trước mặt em, thậm chí không dám nói chuyện, không muốn mang theo vẻ u ám của mình làm ảnh hưởng đến em."

Chu Ngọc lấy từ trong ng/ực ra xấp thư tình.

Góc mắt tôi nhận ra, đó là những lá thư tôi từng cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo.

Đêm tân hôn, anh đưa tôi lá thư cuối cùng, câu kết đối ứng với câu mở đầu trong lá thư đầu tiên thời niên thiếu.

Như thể tình cảm chúng tôi cuối cùng đã viên mãn.

Nhưng nhiều năm sau, mới thực sự là hồi kết cho mối tình này.

Đặt vào tiểu thuyết, đây đích thị là bi kịch từ đầu đến cuối.

58

Ngày ấy để tôi không phát hiện thư do anh viết, anh còn cố tình thay đổi chữ viết.

Khác hoàn toàn với nét chữ ng/uệch ngoạc thường ngày.

Là những con chữ ngay ngắn, chỉn chu.

Những lá thư tình văn phong không quá hay, nội dung cũng không dài, ban đầu tôi còn chẳng thèm đọc, nghĩ để khi nào chủ nhân đến nhận thì trả lại.

Nhưng chẳng ai đến lấy.

Hồi đó tôi rất thắc mắc, vì thời học sinh, ai viết thư tình cũng sẽ hỏi tôi có đồng ý không.

Nhưng người này thì không.

Một lá thư chiếm chỗ không nhiều, tôi cứ cất trong bàn.

Không biết từ lúc nào, lại có lá thư thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Danh sách chương

5 chương
09/09/2025 00:19
0
09/09/2025 00:19
0
21/10/2025 11:29
0
21/10/2025 11:28
0
21/10/2025 11:25
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu