Món ăn không thể thưởng thức

Chương 8

21/10/2025 11:25

Trong chốc lát, đám đòi n/ợ đã vây kín tòa nhà văn phòng.

Nhưng bên trong đã trống không, chỉ còn lại vài nhân vật thừa thãi không biết gì.

Nghe nói Phùng Chiêu đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm Chu Di.

Chu Di đã chặn mọi liên lạc của hắn, xóa sổ tất cả nền tảng mạng xã hội, biến mất như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại dấu vết.

Không một ai biết tung tích của cô ta.

Phùng Chiêu không chỉ mất sạch tài sản mà còn n/ợ ngập đầu một triệu tệ, bị chủ n/ợ truy đến tận công ty.

Vì ảnh hưởng quá x/ấu, hắn bị công ty sa thải.

Hắn không còn giữ được thể diện, bắt đầu v/ay mượn khắp nơi, nhưng những người bạn thân thiết ngày xưa tránh mặt hắn như tránh dịch hạch.

Sau đó không hiểu bằng cách nào hắn dò được chỗ ở của tôi.

Giữa đêm khuya khoắt, hắn đến gõ cửa.

Nhìn qua lỗ khoá thấy là hắn, tôi ôm ch/ặt Tịch Tịch vào phòng ngủ.

Phòng ngủ cách âm tốt, mặc hắn gào thét ngoài kia cũng chẳng nghe thấy gì.

Bà lão hàng xóm không chịu nổi, bước ra cảnh cáo sẽ báo cảnh sát nếu hắn còn gõ cửa.

Phùng Chiêu đành lủi thủi bỏ đi.

Ai ngờ, hắn lại đến rình rập dưới tòa nhà của chúng tôi.

Một lần khi tôi ra đổ rác, hắn chặn tôi ngay cửa.

"Hạ Hạ, lâu lắm không gặp."

Phùng Chiêu vốn luôn chú trọng thể diện và ngoại hình, giờ trông như kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.

"Căn nhà này là của em à? Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tôi lùi một bước, mặt lạnh như tiền: "Không liên quan đến anh."

Phùng Chiêu dụi mặt, gượng ép nụ cười: "Hạ Hạ, anh hối h/ận vì đã không nghe lời em. Giờ tiền mất tật mang, lại bị cả đám đòi n/ợ, sắp không sống nổi rồi."

"Tất cả là do con khốn Chu Di đó! Em đừng hiểu nhầm, anh và nó không có gì đâu, nó cũng có chồng rồi, chúng ta mới là một nhà."

"Bấy lâu em vẫn đ/ộc thân, anh biết em vẫn chưa quên anh. Vì Tịch Tịch, vì con gái, chúng ta đừng cố chấp nữa, hãy tái hôn đi."

Không hiểu hắn lấy đâu ra sự tự tin để nói những lời này.

Ước gì vừa nãy tôi chưa vội đổ rác.

"Tuyệt đối không thể. Mong anh đừng đến quấy rầy tôi nữa."

Không muốn đàm phán thêm, tôi định rời đi ngay.

Hắn đột nhiên túm ch/ặt lấy tay tôi, lảm nhảm: "Hạ Hạ!"

"Anh biết em cần thời gian, nhưng anh không thể chờ được nữa."

"Xem như anh là bố của Tịch Tịch, em b/án căn nhà này giúp anh trả n/ợ đi, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."

Tôi vả một cái rõ đ/au vào mặt hắn.

"Mày đang mơ ngủ à?"

"Cút ngay, không tao báo cảnh sát."

Nhưng hắn như kẻ sắp ch*t đuối túm được phao, nhất quyết không buông tay tôi.

"Hạ Hạ, em không thích ăn gà xào ớt sao? Sau này anh sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày."

"Anh sẽ chăm sóc Tịch Tịch, chỉ cần em đồng ý b/án nhà."

"Rồi anh sẽ m/ua cho em căn lớn hơn, ba phòng hai phòng khách, chúng ta cùng ở, được không?"

Sự trơ trẽn của hắn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Tôi trợn mắt nhìn hắn: "Phùng Chiêu, anh tỉnh táo đi, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi có nghĩa vụ gì phải b/án nhà trả n/ợ cho anh?"

Hắn ra vẻ đương nhiên: "Anh là bố của Tịch Tịch mà, em không giúp anh thì ai giúp?"

"Nhà của em từ đâu mà có anh không thèm quan tâm, chỉ cần em b/án nó giúp anh trả n/ợ, mọi chuyện xưa xóa sạch, chúng ta sống như xưa, anh sẽ đối xử tốt với em, còn hơn em sống một mình chứ?"

Đồ đi/ên kh/ùng này, sao không ch*t quách đi?

Đang định kêu c/ứu thì Phùng Chiêu đột nhiên nhìn thấy ai đó, mặt c/ắt không còn hột m/áu, vội buông tay tôi bỏ chạy.

Một nhóm người đuổi theo sau, chắc là đám đòi n/ợ.

Tôi tranh thủ chạy về nhà, nhanh chóng khóa cửa.

Từ ban công tầng ba nhìn xuống, Phùng Chiêu bị một nhóm người túm được, hai bên đang giằng co.

Tiếng ồn từ dưới lọt qua cửa sổ mở hé.

Phùng Chiêu nài nỉ: "Triệu ca, tha cho em đi, em thực sự không có tiền, em bị lừa rồi."

"Tao đếch quan tâm mày bị làm sao, n/ợ thì phải trả, đạo lý trời sinh! Không trả nữa, tao b/án mày sang Myanmar trừ n/ợ!"

"Triệu ca, vậy đi, vợ cũ em ở tầng ba đây, có một đứa con gái, cô ấy có tiền, các anh bắt con bé đi, cô ấy nhất định sẽ đưa tiền ra, thế là trả được n/ợ cho em."

Nghe đến đây, tôi tức đến nghẹt thở.

Tập trung cao độ, tôi lấy điện thoại định ghi âm để báo cảnh sát.

Phùng Chiêu đúng là thú vật không bằng!

Nhưng tên Triệu ca không ăn chiêu đó, t/át hắn một cái đ/á/nh bốp: "Mày nghĩ tao ng/u à?"

"Tao biết mày ly hôn rồi, có vợ cũ và con gái."

"Sao mày không bảo tao đi b/ắt c/óc tỷ phú?"

"B/án mày sang Myanmar vẫn thu hồi được vốn!"

Đám người lôi kéo nhau đi xa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại Phùng Chiêu nữa.

Hai năm sau, tôi đưa con gái chuyển đến thành phố khác.

Đời người dài dằng dặc, phải nếm trải đủ đắng cay ngọt bùi.

Cảm ơn bản thân đã kịp thời thoát khỏi hố lửa đó.

Tương lai còn nhiều điều đáng mong đợi, quãng đời còn lại vẫn còn phía trước.

(Hết)

Danh sách chương

3 chương
21/10/2025 11:25
0
21/10/2025 11:23
0
21/10/2025 11:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu