Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tin này khiến bố và mẹ kế vui mừng khôn xiết.
Còn tôi thì chìm vào suy tư, theo lẽ thường Sở Kiều Kiều không thể có th/ai được.
Bởi Lục Hoài Chi có vấn đề về sức khỏe, vì thế mới trở nên bi/ến th/ái, chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý.
Nhưng tôi đã tra được thông tin hơn một tháng trước Lục Hoài Chi dẫn một nhóm bạn tới biệt thự cổ của họ Lục tổ chức tiệc tùng, đứa bé này chắc chắn không phải của hắn.
Sở Kiều Kiều mang th/ai đột nhiên có địa vị khác hẳn trong gia đình họ Lục, có thể tùy ý về nhà mẹ đẻ ăn cơm, nghỉ ngơi.
Hơn nữa nhà họ Lục hứa nếu sinh con trai sẽ thưởng ngay một tỷ.
"Chị gái, vòng tay em đeo đẹp không? Ngọc thạch hoàng gia, đấu giá được đấy, hơn sáu mươi triệu đô!"
Sở Kiều Kiều đắc ý khoe khoang chiếc vòng ngọc bích trên tay: "Cũng nhờ chị nhắc nhở hôm đó mà em mới chinh phục được Hoài Chi."
"Chị không biết đấy, tối hôm đó anh ấy mãnh liệt lắm, thực lực cực kỳ gh/ê g/ớm!"
Tôi bật cười, nhìn ý nhị vào chiếc bụng hơi nhô lên của cô ta nói.
"Khuyên em đi kiểm tra đi, tốt nhất là xét nghiệm cả DNA."
Lời khuyên chân thành lại khiến Sở Kiều Kiều nổi gi/ận, cô ta trợn mắt.
"Chị gái, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng lời nói thì đừng có bậy bạ. Cả đời em chỉ có mỗi Hoài Chi, không phải con anh ấy thì là con ai? Chị đừng có phao tin đồn nhảm."
Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô ta mỉa mai: "Hay là chị thấy ngày trước mình không có th/ai nên nghi ngờ em? Thế thì chỉ trách chị không có phúc phần thôi."
Tôi khẽ mỉm cười, cô ta vui vẻ là được.
9
Mười tháng mang nặng đẻ đ/au.
Sở Kiều Kiều sinh con, một bé trai, cô ta đăng bảy tám dòng trên MXH khoe khoang khắp nơi.
Một tỷ thưởng của nhà họ Lục cũng đã vào tài khoản, cô ta lập tức lên chức bà trùm tỷ phú. Dù tiền đứng tên con nhưng cô ta nghĩ làm tròn cũng coi như của mình, đúng là ngây thơ hết chỗ nói.
Trong tiệc đầy tháng của con, Sở Kiều Kiều lại bắt đầu khoe khoang.
"Chị xem cháu trai có đáng yêu không? Da trắng hồng, giống em lắm."
"Nghe nói công ty chị làm cũng khá, một năm ki/ếm vài chục triệu nhưng chia lợi nhuận xong cũng chẳng còn bao nhiêu. Không như em, một năm ki/ếm trọn một tỷ."
"Đàn bà con gái, sự nghiệp có giỏi đến mấy cũng vô dụng, lấy được người đàn ông tốt mới là quan trọng nhất."
Tôi kh/inh bỉ cười: "Ừ, ở công ty tôi cũng bảo các nữ đồng nghiệp thế này: Làm việc tệ quá, thà đi lấy chồng còn hơn."
Sở Kiều Kiều hừ mũi: "Chị đúng là không ăn được nho bảo nho chua."
Tôi nửa cười nửa không nhìn đứa bé trong lòng cô ta, mắt nhỏ, mũi tẹt, tai to, chẳng giống bất cứ ai trong hai người họ.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ sẽ giấu được đến ba bốn tuổi.
Kết quả không ngờ chỉ giấu được ba ngày đã bị phát hiện.
Bác sĩ gia đình đến khám kiểm tra phát hiện nhóm m/áu của bé là O, trong khi nhóm m/áu của họ là AB.
Nhóm m/áu AB tuyệt đối không thể sinh ra con nhóm m/áu O.
Xét nghiệm DNA phát hiện đứa bé không có qu/an h/ệ huyết thống với Lục Hoài Chi, kiểm tra với Sở Kiều Kiều thì x/á/c nhận đúng là con của cô ta.
Phu nhân họ Lục lập tức nổi trận lôi đình, cầm roj da đ/á/nh túi bụi hỏi Sở Kiều Kiều đứa con hoang ở đâu ra.
Nhưng cô ta biết gì đâu, suýt bị đ/á/nh ch*t, khi đưa vào viện cấp c/ứu chỉ còn thoi thóp.
Việc này là mẹ kế gọi điện kể cho tôi.
Bà biết giờ tập đoàn do tôi làm chủ, bắt tôi cùng đến bệ/nh viện đòi công bằng cho Sở Kiều Kiều.
Cuộc hỗn chiến chờ đợi lâu như thế, tất nhiên phải đến xem.
Vừa bước vào phòng bệ/nh đã nghe tiếng ch/ửi m/ắng của phu nhân họ Lục.
"Đồ ti tiện, đồ d/âm đãng, chứng cứ rành rành trước mặt còn cố chối. Mày tưởng chúng tao ng/u dốt, m/ù quá/ng sao?"
"Ban đầu tao đã chẳng ưa mày, nếu mày không bám víu nài nỉ thì tao đã cho mày vào cửa nhà họ Lục?"
"Tao nói cho mày biết, việc này mày phải cho chúng tao một lời giải thích!"
Bố - vốn là người cứng rắn - đứng im lặng cúi đầu, hóa ra là do ông Lục có mặt, người đứng đầu giới thượng lưu.
Không trách ông nhát gan thế, may mà tôi di truyền gen của mẹ.
Sở Kiều Kiều toàn thân quấn băng trắng, nước mắt lẫn m/áu đỏ lòm khiến mẹ kế xót xa lén lau nước mắt.
Tôi lạnh lùng cười: "Phu nhân họ Lục, bà liên tục ch/ửi ti tiện d/âm đãng, đấy là giáo dưỡng của nhà họ Lục sao?"
"Con của em gái tôi đúng là không cùng huyết thống với Lục Hoài Chi, nhưng việc này không thể tách rời hắn."
"Căn cứ ngày sinh của đứa bé, lúc đó đúng lúc bà cùng ông Lục công tác nước ngoài, còn Lục Hoài Chi mời một nhóm đàn ông về nhà mở tiệc. Những kẻ đó đều là bạn tình thường xuyên của con trai bà!"
10
Lời này vừa thốt ra, cả phòng bệ/nh lập tức yên ắng.
Phu nhân họ Lục đi/ên tiết: "Mày nói bậy cái gì, mày có tin tao kiện mày sạt nghiệp không?"
Tôi lấy từ túi xách ra một xấp ảnh tung lên không trung, chúng bay lả tả khắp nơi.
Mọi người theo phản xạ đưa tay đón, rồi nhìn thấy một nhóm đàn ông kh/ỏa th/ân đang chồng chất lên nhau, ở giữa chính là Lục Hoài Chi.
Lúc này ngay cả ông Lục cũng chấn động, quát: "Đồ s/úc si/nh! Về nhà tao gi*t mày!" rồi quay người bỏ đi.
Tôi lên tiếng ngăn lại: "Ông Lục, những bức ảnh này ông có muốn m/ua không? Ba trăm triệu đô!"
Mở miệng há hốc, nhưng nếu việc này lộ ra giá cổ phiếu Tập đoàn họ Lục sẽ lao dốc, khi đó không chỉ ba trăm triệu mà ba tỷ, ba mươi tỷ cũng chỉ như không.
Ông ta lạnh lùng liếc tôi: "Được! Nếu lộ ra nửa bức ảnh, cô biết hậu quả đấy."
Tôi mỉm cười gật đầu: "Yên tâm, tôi hiểu!"
Rồi nhìn phu nhân họ Lục nói: "Tất cả ảnh đều ở đây, bản gốc tôi cũng hủy rồi, bà mau nhặt lên đi, để người khác thấy thì không hay."
Phu nhân họ Lục gi/ận đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn nghe lời nhặt lên, vì bà không dám đ/á/nh cược.
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook