Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi nóng lòng muốn gặp ngay anh vận hành. Hai tiếng đồng hồ tôi xin nghỉ phép vừa rồi đã bị livestream toàn bộ, chắc chắn là do anh ta bày trò. Bởi với vai trò người điều phối livestream, dù tôi có quên tắt đi chăng nữa, anh ta hoàn toàn có thể ngắt kết nối bất cứ lúc nào. Vậy mà anh ta lại để tôi biến thành trò hề phát sóng trực tiếp cho cư dân mạng. Rốt cuộc hắn tính toán gì đây?
11
Vừa quay lại phòng livestream chưa kịp mở miệng chất vấn, anh vận hành đã cùng người điều phối bước tới trao tôi một bó hoa rực rỡ.
"Chào mừng nữ anh hùng vĩ đại của chúng ta thắng lợi trở về!"
Thế là rõ rồi, chính tay hắn dàn dựng vụ này. Tôi đặt bó hoa sang một bên, ánh mắt gi/ận dữ hướng về phía hắn:
"Các người dám lợi dụng tôi làm con d/ao! Sao không nói trước là đang livestream suốt?"
Anh vận hành x/ấu hổ gãi đầu cười:
"Nếu nói trước thì làm sao em diễn tự nhiên được thế? Em xem độ hot của livestream lúc này đi, chúng ta vừa có buổi phát sóng cực kỳ thành công. Tài khoản của em tăng hơn triệu follower chỉ trong hai tiếng, giờ đã là hot girl rồi đấy. Không cảm ơn anh mà còn trách móc?"
Nghe những lời này, lòng tôi chùng xuống. Tôi tưởng anh dùng cách riêng để bảo vệ công lý cho tôi. Hóa ra cũng chỉ là chiêu trò câu view. Có khi đây là kế hoạch anh ta cùng Chủ tịch Điền thông đồng, còn tôi chỉ là quân cờ bị lợi dụng. Dù gì sự kiện này cũng mang lại lượng truyền thông khổng lồ cho công ty. Dân mạng có ch/ửi thì ch/ửi, nhưng đen đỏ gì cũng là nổi tiếng. Chưa kể khi video minh oan được đăng tải, công ty sẽ rửa sạch vết nhơ. Đúng là tay chơi vận hành lão luyện!
"Hot girl thì để người khác làm! Tôi không cần!"
Nói đến đây, mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lăn dài không ngừng.
"Thế tiếp theo là quay video minh oan đúng không?"
Dù trong lòng trăm nghìn bất đắc dĩ, nhưng mẹ tôi vẫn trong tay họ. Như Chủ tịch Điền đã nói, họ nắm ch/ặt yết hầu của tôi.
Anh vận hành cười ranh mãnh:
"Quay chứ, video minh oan tất nhiên phải quay."
"Nhưng trước mắt có việc quan trọng hơn nhiều!"
Nói rồi hắn nắm tay tôi lôi đi.
12
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
Tôi h/oảng s/ợ giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay hắn. Anh ta im lặng suốt quãng đường, tay không rời camera, đẩy tôi vào xe rồi phóng đi. Khi xe dừng trước bệ/nh viện, tôi ngỡ ngàng hỏi:
"Anh... ý anh là gì?"
Chẳng lẽ định quay video minh oan tại bệ/nh viện? Nghe thật không đáng tin chút nào.
Anh ta bật cười ha hả:
"Xem em sợ kìa! Em không sốt à? Anh đưa em đi khám đây."
Thế rồi anh dẫn tôi làm thủ tục khám bệ/nh, nhập viện. Khi nằm trên giường truyền dịch, đầu tôi vẫn choáng váng:
"Anh quay phim suốt như thế, chẳng lẽ đây là video minh oan?"
Anh ta gật đầu cười:
"Chuẩn đấy!"
Nói rồi anh mở laptop bắt đầu dựng clip. Tôi ngồi bên không khỏi tò mò, muốn xem anh ta định bôi nhọ mình ra sao. Nhưng càng xem càng bối rối:
"Dùng cái này minh oan cho công ty? Chẳng phải càng nói càng đen sao?"
Anh nhẹ nhàng chọc ngón tay vào trán tôi:
"Em thật sự định quay cái video minh oan vớ vẩn đó à? Xem phản ứng dữ dội của dân mạng đi, nếu em cố tình bênh vực bọn tư bản bóc l/ột, họ có thể x/é x/á/c em ra đấy."
"Nhìn lại tài khoản của em đi, hơn triệu follower rồi, vẫn đang tăng vùn vụt. Nhận vài quảng cáo lẻ cũng ki/ếm gấp mấy lần lương công ty, tự làm chủ chẳng phải tốt hơn sao?"
"Với lại ở công ty đó, anh chưa thấy streamer nào nhận đủ lương bao giờ. Ông Điền và bà Hoàng diễn kịch song ca, trước ngày phát lương luôn nghĩ cách khấu trừ đủ đường."
Tôi hiểu tất cả, nhưng mẹ tôi đang trong tay họ. Tôi không muốn bà chịu tổn thương. Vì thế ánh mắt tôi vừa loé lên đã vội tắt lịm, thay vào đó là sự do dự và bất lực.
Anh vận hành đọc được suy nghĩ của tôi. Anh đứng dậy kéo tấm rèm ngăn giường bên cạnh. Trên chiếc giường đó, mẹ tôi đang ngủ ngon lành.
13
Nhìn thấy cảnh này, mắt tôi lập tức nhòe đi. Nước mắt giàn giụa rơi xuống.
Thấy tôi khóc, anh vận hành luống cuống:
"Đừng vội cảm động thế! Ở đây tiền viện phí với chăm sóc mỗi tháng 18 triệu, nếu em không ki/ếm đủ, bác sĩ sẽ mời bác ra viện đấy."
Nghe vậy tôi càng khóc nấc lên. Trước đây 10 triệu còn không trả nổi, giờ 18 triệu thì b/án thân cũng không đủ.
"Sao lại khóc to hơn thế? Giờ em là hot girl rồi, ki/ếm 18 triệu mỗi tháng dễ như trở bàn tay!"
"Nhưng em không biết vận hành tài khoản, càng không biết ki/ếm tiền!"
"Giao hết cho anh! Em quên anh làm nghề gì rồi à?"
Nói rồi anh đẩy về phía tôi bản hợp đồng hợp tác.
"Vì em, anh cũng chẳng ở lại công ty lão Điền được nữa. Vậy 50% lợi nhuận coi như em bồi thường cho anh nhé."
Mắt tôi tròn xoe. Dù là thực tập sinh chưa ký hợp đồng lao động, nhưng tôi đã xem qua bản mẫu. Hợp đồng ghi rõ sau khi chính thức, tỷ lệ chia lợi nhuận hàng tháng của tôi chỉ là 5%. Giờ anh ta đưa tới 50%? Lợi lộc khổng lồ thế này, hay là cái bẫy khổng lồ?
"Sao... sao anh tốt với em thế?" Tôi nghi hoặc nhìn anh. "Hình như trước giờ chúng ta không quen biết?"
Anh cười không đáp, chỉ cầm hợp đồng ký tên vào phần bên B.
"Vương Hạo Nhiên... Cái tên nghe quen quá..."
Tôi lẩm nhẩm, đột nhiên ký ức ùa về. Tôi bỗng bịt miệng reo lên:
"Anh là anh chàng hàng xóm hồi nhỏ hay chơi máy tính với em?"
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Chương 17
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook