Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Đêm khuya lướt mạng, tôi vô tình thấy một bài đăng:
【Thử thách hộ tống ngẫu nhiên 100 cô gái về nhà – Lần thứ 14】
【Lần này là một nhân viên văn phòng, tôi bật đèn xe chiếu sáng suốt 40 phút.】
【Nhưng cô này khá cứng đầu, cứ từ chối lời mời lên xe…】
Tôi chính là nhân viên văn phòng xui xẻo bị hắn chọn làm mục tiêu.
Vì bị theo đuôi, tôi đã chạy b/án sống b/án ch*t suốt 40 phút lúc 11 giờ đêm!
Không thể nuốt trôi nổi cơn tức này.
Sau một tháng theo dõi kỹ lưỡng tài khoản của hắn, cuối cùng tôi đã nắm được lộ trình hoạt động.
Sau đó, tôi sạc đầy pin cho chiếc máy c/ưa điện trong nhà.
Đã sẵn sàng chưa? Lần này đến lượt tôi thử thách hộ tống ngẫu nhiên 100 gã đàn ông về nhà!
Hắn sẽ là người đầu tiên...
1
11 giờ đêm.
Khách hàng đáng ch*t lại thay đổi yêu cầu, tôi làm thêm giờ xong, lê bước ra khỏi tòa nhà như chỉ còn nửa linh h/ồn.
Gió đêm se lạnh khiến tôi rùng mình.
Tôi rảo bước nhanh, mong sớm được chui vào chăn ấm.
Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng tôi dưới mặt đất.
Tiếng giày cao gót "cộc cộc" vang lên giữa phố vắng càng thêm rõ rệt.
Bỗng nhiên.
Sau gáy tôi nổi hết da gà.
Một cảm giác bị theo dõi, nhớp nháp và gh/ê t/ởm.
Tôi không dám ngoái lại.
Liếc mắt nhìn qua khóe mắt.
Một chiếc xe màu đen đang bám đuôi phía sau, không gần không xa.
Đèn xe sáng chói, làm mắt tôi nhức nhối.
Tim tôi đ/ập thình thịch, adrenaline bùng n/ổ.
Chạy!
Tôi vứt giày, chân trần phóng như bay.
Gót chân đ/au rát vì đạp phải đ/á sỏi, nhưng tôi không quan tâm nữa.
Gió rít bên tai, tim đ/ập thình thịch như trống giục.
Tôi cảm nhận chiếc xe vẫn đang đuổi theo.
Có lúc tới sát bên, tôi nghe thấy người đàn ông trong xe hỏi có cần đi nhờ không.
Tôi đi/ên mới lên xe chứ???
Hai vệt đèn xe như đôi mắt thú dữ, dán ch/ặt vào lưng tôi.
Nỗi sợ tràn ngập như thủy triều.
Tôi chạy hết sức, phổi như bốc lửa.
Từ bé tới lớn, lần đầu tiên tôi biết nỗi sợ thật sự có thể vắt kiệt sức lực con người.
Bốn mươi phút.
Trọn vẹn bốn mươi phút.
Tôi lết về khu nhà, chui vào thang máy, lao vào nhà trong tình trạng thở không ra hơi.
"Ầm!" Cánh cửa đóng sập, tôi dựa lưng vào đó, ướt đẫm mồ hôi như vừa lội nước.
Thở hổ/n h/ển, nước mắt chảy không ngừng.
Không phải tủi thân, mà là h/oảng s/ợ muộn màng.
Cảm giác kiệt sức của kẻ vừa thoát ch*t.
Tôi tưởng mình chỉ xui xẻo gặp phải kẻ bi/ến th/ái.
Sau hồi lâu trấn tĩnh, tôi r/un r/ẩy cầm điện thoại.
Lướt wechat, lướt weibo như thói quen, mong tìm chút thông tin vô thưởng vô ph/ạt để xoa dịu cơn k/inh h/oàng.
Rồi tôi thấy một bài đăng.
【Thử thách hộ tống ngẫu nhiên 100 cô gái về nhà – Lần thứ 14】
2
Ảnh đính kèm là bóng lưng mờ ảo của một phụ nữ đang chạy.
Chiếc áo khoác màu camel y hệt tôi mặc hôm nay.
Tư thế chạy thục mạng đó, ngoài tôi còn ai nữa?
Người đăng bài có ID "Dạ Quy Nhân Đô Thị".
Avatar là gã đàn ông đeo kính râm cười toe toét.
Tôi vào trang cá nhân hắn.
"Blogger tích cực", "Hiệp sĩ hộ tống", "Người bảo vệ an toàn đô thị".
Tôi lướt xuống dưới.
【Lần này là một nhân viên văn phòng, tôi bật đèn xe chiếu sáng suốt 40 phút.】
【Nhưng cô này khá cứng đầu, cứ từ chối lời mời lên xe... Chắc là ngại ngùng? Hay hiểu lầm gì về tôi?】
【Dù sao cũng không sao, bảo đảm an toàn cho cô ấy là tôi yên tâm rồi. #TíchCực #HiệpSĩHộTống #CảmĐộngGiữaĐêmKhuya】
Phần bình luận toàn những câu "Yêu quá đi".
【Blogger tuyệt quá! Xã hội cần thêm người như anh!】
【Cô này không biết điều nhỉ, có trai đẹp hộ tống mà chạy như m/a đuổi, chắc có điều gì che giấu.】
【Cười xỉu, con này chắc làm chuyện gì có tội nên mới chạy chứ gì?】
【Mấy cô thời nay bị hoang tưởng bị hại quá mức, đem lòng tốt đạp xuống đất.】
【Blogger đừng nản, bọn tôi ủng hộ anh! Lần sau gặp loại 'cứng đầu' này, cứ vác lên xe cho tỉnh ngộ, haha!】
【Đúng đấy, cho cô ta 'hộ tống kiểu tổng tài bá đạo', đảm bảo ngoan ngoãn ngay!】
Nhìn những bình luận đó, tôi thấy buồn nôn như bị l/ột trần trước đám đông.
Cái thứ 'hộ tống' ch*t ti/ệt này là gì?
Cái 'tích cực' ch*t ti/ệt kia là sao?
Tôi bị theo đuôi! Bị dọa cho h/ồn xiêu phách lạc! Bị đem ra làm trò đùa!
Nỗi sợ hãi, sự thảm hại của tôi.
Trong miệng hắn và đám fan cuồ/ng, lại trở thành 'cứng đầu', 'thử thách thú vị', trò cười cho bọn họ.
Nhân phẩm tôi bị chà đạp dưới đất.
"Oe——"
Tôi không nhịn được nữa, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Bụng cồn cào như muốn lộn hết cả ngũ tạng.
Đêm đó, tôi mất ngủ.
Mắt mở trừng trừng, đếm từng đường vân trên trần nhà.
Chỉ cần nhắm mắt lại, ánh đèn xe chói lòa và bộ mặt đắc ý của hắn lại hiện ra.
Cùng những dòng chữ đ/ộc địa, đầy định kiến trong phần bình luận.
"Cứng đầu", "không biết điều", "hoang tưởng bị hại".
Đồ khốn nạn!
Quan Tiểu Thanh 20 mấy năm sống trên đời, lần đầu bị làm cho phát ốm thế này.
Không thể nuốt trôi!
Tuyệt đối không thể!
Nếu báo cảnh sát, họ sẽ xử lý thế nào? Cùng lắm là phê bình giáo dục, chưa đủ thành tội phá rối trật tự.
Hắn sẽ chừa sao?
Không đời nào.
Hắn sẽ càng lấn tới, thậm chí cười nhạo sự không biết lượng sức của tôi.
Đám sâu bọ trong bình luận kia cũng sẽ lại nổi lo/ạn.
Không được.
Tôi không thể bỏ qua như thế.
3
Hôm sau, tôi để mắt thâm như gấu trúc, lập một tài khoản weibo phụ.
Avatar mặc định hệ thống.
Tên tài khoản gõ đại vài ký tự lo/ạn xạ.
Rồi tôi theo dõi "Dạ Quy Nhân Đô Thị".
Từ hôm đó, chủ đề cuộc sống tôi thay đổi.
Không còn là công việc, phim ảnh, hay hẹn hò bạn bè.
Mà là hắn——
"Dạ Quy Nhân Đô Thị".
Tôi bắt đầu nghiên c/ứu mọi thứ về hắn như một thám tử tư bi/ến th/ái nhất.
Mẹ kiếp, hồi thi đại học tôi còn chưa chăm chỉ thế này.
Hắn thường đăng bài từ 10-11 giờ tối.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook