Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chỗ va đ/ập ở sau gáy rỉ ra một vũng m/áu lớn, mùi m/áu tanh nồng nặc nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Ch*t không nhắm mắt.
Cao Thanh Minh mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng này.
Người phụ nữ nằm trên sàn mắt trợn ngược như muốn lồi ra ngoài, chiếc váy đỏ hòa lẫn với vũng m/áu loang rộng, kí/ch th/ích th/ần ki/nh Cao Thanh Minh.
Hắn ngã vật xuống đất, r/un r/ẩy lẩm bẩm một mình.
"Tôi... tôi gi*t người rồi! Tôi gi*t người rồi!"
Hét xong không dám nhìn x/á/c ch*t thêm giây phút nào, vừa khóc vừa bò dậy chạy ù về phòng bệ/nh của mình.
Tiếng động lớn đến mức đ/á/nh thức các bệ/nh nhân khác dọc hành lang.
Có người mở cửa ch/ửi đổng: "Đêm hôm không ngủ, làm trò đi/ên gì thế!" Không thấy hồi âm, họ lại đóng cửa tiếp tục ngủ.
X/á/c nhận hắn đã đi xa, tôi ngồi giữa vũng m/áu, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm trống trơn, cười như kẻ đi/ên thực thụ.
Phá hủy tinh thần hắn, đây là bước thứ hai.
12
Vũng m/áu trong phòng tắm được tôi dội sạch ngay trong đêm.
Hôm sau, Cao Thanh Minh khóa kín cửa phòng, từ chối mọi người ra vào.
Qua camera giám sát, tôi thấy hắn co quắp trên giường, trùm kín chăn, run lẩy bẩy miệng lẩm bẩm không ngừng: "Tôi gi*t người rồi, tôi gi*t người rồi".
Rõ ràng, phòng tuyến tâm lý của hắn đã xuất hiện vết nứt.
Việc tôi cần làm tiếp theo là mở rộng vết nứt ấy.
Mấy ngày này, Cao Thanh Minh sống trong lo âu kinh hãi.
Bóng m/a gi*t người bất đắc dĩ ám ảnh hắn, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần căng như dây đàn, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến hắn suy sụp.
Những ly cà phê và bó hoa ban đầu không còn cần thiết nữa.
Hắn bắt đầu nghiện rư/ợu nặng, cố gắng dùng chất cồn để làm tê liệt bản thân.
Nhìn Cao Thanh Minh tiều tụy thảm hại trong video giám sát, lòng tôi vô cùng khoan khoái.
Tốt lắm, tốt lắm!
Hãy nếm trải cảm giác mà em gái tôi năm xưa phải chịu đựng đi!
Sau một tuần liên tục như vậy, không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về việc có phụ nữ ch*t trong phòng tắm, cuối cùng Cao Thanh Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dần dần hắn bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường như trước.
Dù vẫn phải uống rất nhiều rư/ợu mới ngủ được, nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn đã có tâm trạng chơi vài ván game và bắt đầu tìm ki/ếm đối tượng tán tỉnh mới trên mạng.
Tôi biết, cơ hội của tôi đã đến.
Do ám ảnh từ lần trước ở phòng tắm, Cao Thanh Minh không dám đến khu vệ sinh cuối hành lang nữa, điều này vô tình tạo thuận lợi cho bước tiếp theo của tôi.
13
Hôm đó là cuối tuần, Cao Thanh Minh rúc trong phòng chơi mấy ván game, đeo tai nghe ch/ửi đổng đồng đội ng/u ngốc đầu bên kia màn hình.
Ch/ửi xong hắn ực nửa chai bia, định vào phòng tắm tắm rửa cho sạch mồ hôi.
Hơi nước nóng bốc lên trong không gian chật hẹp. Cao Thanh Minh gội đầu xong, đưa tay lau khô nước trên mặt, vừa mở mắt đã thấy một dòng chữ hiện lên trên gương:
"Tôi ch*t thảm lắm thay!"
Giọt nước chảy dọc mặt gương, để lại những vệt loang lổ như m/áu.
Chưa kịp phản ứng, những giọt nước từ vòi hoa sen bỗng dưng chuyển dần sang màu đỏ thẫm, cuối cùng biến thành màu m/áu tươi.
"Áááá!!!"
Cao Thanh Minh hét thất thanh, trần truồng phóng ra khỏi phòng tắm.
Đối diện ngay trước mặt là người phụ nữ áo đỏ đứng sẵn ngoài cửa.
Người phụ nữ váy đỏ mà hắn tưởng đã gi*t ch*t tối đó, giờ đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn.
Tóc tai bù xù, váy áo nhuốm m/áu, giọng nói như q/uỷ dữ từ địa ngục trồi lên, từng tiếng một:
"Tôi... ch*t... thảm... lắm... thay!"
Cao Thanh Minh tiểu són ra quần, há hốc miệng không thốt nên lời, chỉ phát ra vài tiếng "khục khục" trong cổ họng.
Sau đó hắn đảo mắt lên trắng dã, ngất xỉu vì kinh hãi.
Tỉnh dậy thì đã nửa đêm.
Người phụ nữ áo đỏ biến mất, m/áu trong phòng tắm và trên sàn nhà sạch bóng không một dấu vết.
Hắn hoàn toàn tin chắc rằng người phụ nữ bị mình gi*t hôm đó đã hóa thành oan h/ồn về b/áo th/ù.
Nhận thức này khiến Cao Thanh Minh không thể bình tĩnh được nữa. Bốn giờ sáng, hắn ngồi trần truồng trên sàn nhà trong bộ dạng thảm hại, khóc lóc gọi điện cho Cao Kiện:
"Ba ơi, con phá bĩnh rồi! Ba đưa con ra khỏi đây mau đi! Con xin ba đó!"
Cao Kiện đương nhiên không đón hắn về.
Từ ngày rời khỏi nhà, tôi đã bắt đầu gửi thư tố cáo nặc danh đến chính quyền thành phố.
Tố cáo Cao Kiện lạm dụng chức vụ, ứ/c hi*p dân lành, hối lộ, trốn thuế, cấu kết với lực lượng băng đảng địa phương.
Tóm lại tất cả tội danh tôi nghĩ ra, mỗi tuần tôi đều gửi một bức thư nặc danh vào hòm thư thị trưởng.
Từ khi đưa Cao Thanh Minh vào viện t/âm th/ần này, Cao Kiện chưa một lần đến thăm, có lẽ đang bận rộn đối phó với những cuộc điều tra liên tục.
Đầu dây bên kia có vẻ vừa chợp mắt đã bị đ/á/nh thức, bực bội vì bị chất vấn nhiều lần, lại nghĩ mọi chuyện đều do thằng con khốn nạn gây ra, không kìm được gi/ận dữ m/ắng cho Cao Thanh Minh một trận.
Hai cha con ch/ửi nhau kịch liệt, tôi ngồi xem qua camera vui như mở cờ trong bụng.
Vừa hay, chó cắn chó, rụng lông đầy mồm.
14
Sau hôm đó, tinh thần Cao Thanh Minh đã bắt đầu có dấu hiệu bất thường.
Biểu hiện cụ thể là hắn bắt đầu nói một mình. Ngồi trên ghế tự cười khành khạch một lúc, rồi lại chui vào chăn r/un r/ẩy kêu gào "Đừng gi*t tôi".
Đúng là phong thái của kẻ đi/ên thực thụ.
Có lẽ do lần cãi nhau với Cao Kiện đêm đó, khiến hắn hiểu nhầm rằng người cha thân yêu luôn giải quyết hậu quả cho mình đã bỏ rơi hắn, không chịu nổi cú sốc này.
Cộng thêm những lần hù dọa liên tiếp.
Mục tiêu của tôi sắp đạt được rồi.
Những ngày tiếp theo, tôi vài lần đóng giả oan h/ồn áo đỏ, luôn xuất hiện trong phòng hắn đúng lúc hắn không đề phòng.
Khi hắn ngủ, tôi đứng bên giường nhìn chằm chằm.
Đợi hắn mở mắt, tôi liền cúi sát thì thầm: "Tôi ch*t thảm lắm thay!".
Khi hắn đi vệ sinh, tôi đi qua đi lại sau cửa kính, giọng nói luồn qua khe cửa:
"Tôi ch*t thảm lắm thay..."
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook