Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi biết tin tôi mang th/ai, anh ấy đỏ mắt nói:
"Cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã chọn anh."
Lúc tỏ tình, anh bảo tôi là người vô cùng tốt đẹp.
Tôi tốt như vậy, sao anh lại phụ bạc?
Năm ấy tôi bỏ học giữa chừng, khi đang vật lộn với công việc bưng bê, Túc Trác đứng ra che chắn cho tôi khỏi đám khách say.
Anh bảo tôi mời cơm để cảm tạ, tôi gật đầu.
Thế rồi anh chỉ gọi một suất cơm rang mười ngàn.
Khi anh rời đi, tôi phát hiện trong túi áo có một triệu đồng anh bỏ lại.
Anh biến mất khỏi cuộc đời tôi, nhưng lại trở thành đóa hoa nở rộ trong tuổi thanh xuân ảm đạm của tôi.
Sau này gặp lại, anh không nhận ra tôi.
Tôi không kìm được lòng theo dõi anh, không ngăn nổi bước chân đến gần anh.
Cuối cùng, khiến anh hứa hẹn cùng tôi đi trọn kiếp này.
Tiếc thay, anh chẳng hiểu nổi sức nặng của lời thề.
Còn tôi lại ngây thơ tin vào điều ấy.
4
Weibo báo tin nhân vật đặc biệt của tôi vừa đăng bài.
Là Túc Trác.
Con người vẫn thường có những kiên định nực cười.
Biết đâu lúc nãy anh chỉ tạm ứng phó, giờ đây mới chính thức công khai.
Tôi r/un r/ẩy mở ứng dụng.
Anh repost bài của nữ chính Ninh Tư Nghệ trong phim "Phù Dung Diện", kèm dòng trạng thái:
【Chiêu Chiêu, lần sau cùng đi ăn nhé. (xoay vòng)】
Chiêu Chiêu là tên nhân vật của cô ấy trong phim.
Tôi cắn ch/ặt môi, cố nuốt nước mắt vào trong.
Chị Châu liếc nhìn tôi, thở dài.
"Không còn cách nào khác, tạm thời im lặng đi em."
"Chị sẽ cho người đưa em về nghỉ ngơi."
Suốt đường về, tôi vật lộn với cảm xúc.
Vừa bước vào nhà, nước mắt đã tuôn như mưa.
Tôi từng hóa thân vào bao vai diễn, dễ dàng thấu hiểu nhân vật.
Bao đạo diễn và khán giả khen tôi có duyên diễn.
Nhưng lúc này, tôi chỉ biết khóc.
Cảm thấy tủi thân, đ/au đớn tột cùng.
Chẳng còn nhận thức được gì nữa.
Tôi tưởng rằng yêu thương và chân thành là đủ để vun đắp tình cảm, nào ngờ vẫn bị ruồng bỏ, vẫn bị phụ phàng.
Tôi không hiểu, tại sao kịch bản đời mình lại chất chứa nhiều trắc trở đến thế.
Từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ đẻ gửi đi, đến nhà cha mẹ nuôi thì suốt ngày giặt giũ nấu ăn trông em.
Chẳng có lấy một bộ quần áo riêng, toàn mặc đồ thừa của mẹ nuôi hay họ hàng.
Cô giáo bảo học chữ sẽ đổi đời, tôi cố gắng hết sức.
Nhưng dù nỗ lực đến đâu, kỳ thi cấp ba vẫn đứng ngoài top 2000 thành phố, mất cơ hội được miễn học phí.
Thế là họ bắt tôi nghỉ học.
Người ta gọi tôi là "con bé bỏ học".
Ừ, tôi nhận.
Khi mới nổi tiếng, tôi từng an ủi fan bằng câu chuyện đời mình.
Sau khi nghỉ học, tôi làm thuê cho quán ăn của người nhà cha mẹ nuôi, tiền lương đều bị họ giữ lại, mỗi tháng chỉ nhận được hai trăm ngàn.
Tôi sống trong kho chứa đồ dưới gầm cầu thang, sáng nhịn đói, trưa ăn cơm nhân viên, tối dùng đồ thừa của khách.
Áo lót giặt đến mòn vải, sau cùng đành m/ua hai cái mới.
Tháng đó không đủ tiền, tôi xin cha mẹ nuôi, họ m/ắng tôi là "đồ tạp chủng chỉ biết ăn bám".
Bố mẹ đẻ tôi sống ngay trên con phố ấy, tôi cũng đến xin họ, nhưng bị đuổi đi.
Họ có một con trai và một cô con gái.
Cô bé mặc váy hồng, đến giờ tôi vẫn nhớ như in đôi giày phát sáng trên chân cô ta.
Cô bé hỏi bố mẹ: "Đây là ai?"
Bố tôi đáp: "Đứa đi xin tiền."
Cô bé gật đầu: "Ồ, là ăn mày."
Tôi khóc chạy về.
Tôi tưởng mình bị gh/ét bỏ vì là con gái.
Nhưng rõ ràng con gái vẫn được yêu thương.
Chỉ riêng tôi là không.
Họ kể chuyện này với cha mẹ nuôi, tôi bị đ/á/nh một trận thừa sống thiếu ch*t.
Không còn tiền m/ua băng vệ sinh đêm, sợ dây bẩn quần, đêm nào tôi cũng ngồi mà ngủ.
Tôi sống trong tủi nh/ục với bộ đồ rộng thùng thình.
Khách đến ăn hỏi một lần, chủ quán lại kể một lần.
Thực khách lắc đầu: "Tội nghiệp quá."
Hầu hết người trong thị trấn đều biết hoàn cảnh tôi, họ thương hại, dùng tôi để dạy con:
"Nếu không nghe lời, bố mẹ sẽ bỏ mặc con đấy."
"Để con đi làm như nó, tội nghiệp lắm, cơm no cũng chẳng có mà ăn."
Cho đến ngày Túc Trác bỏ một triệu đồng vào chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn của tôi.
Tôi cầm số tiền ấy m/ua vé xe khách trốn đi.
Trong lòng nghĩ: Dù có ch*t cũng phải ch*t ở nơi khác.
Có người bảo tôi "giả nghèo kể khổ", kẻ khác công kích rằng tôi đáng lẽ không nên sống tiếp.
Ừ, tôi cũng nhận.
Nhưng biết có người vì câu chuyện của tôi mà cố gắng sống tiếp, lòng tôi vui lắm.
Đời người vốn bất công, tôi đã bỏ qua h/ận th/ù từ lâu.
Nhưng giờ phút này, tôi bỗng th/ù h/ận vô cùng.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, t/át mạnh vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt trong gương.
Đều tại mày.
Đều tại mày.
Đều tại mày.
Mày không xứng được sống.
Mày đáng ch*t từ lâu rồi.
Mày cứ khăng khăng tồn tại.
Tôi h/ận lắm.
Tại sao tôi phải sinh ra trên đời này?
Tại sao tôi phải chịu phụ bạc?
Tôi đã nỗ lực sống, làm việc, yêu thương, cống hiến cho xã hội.
Vừa khóc tôi vừa gi/ật tóc, cào cấu lên đầu.
Móng tay dính mảng da đầu lẫn m/áu.
Tôi ngồi thụp xuống khóc, cảm thấy có lỗi với cô bé mười mấy tuổi năm nào.
Những ngày tháng đ/au khổ ấy, cô bé đều gồng mình vượt qua.
Vậy mà giờ tôi lại muốn bỏ cuộc.
5
Tôi không được đầu hàng.
Tôi phải sống vì chính mình của những năm lên năm, lên mười.
Tôi mở danh bạ, tìm ki/ếm điểm tựa.
Không còn người thân.
Không muốn làm phiền bạn bè.
Bạn bè đều tốt với tôi, tôi không thể khiến họ gánh nỗi đ/au này.
Tôi sợ họ nhận ra tôi chỉ là kẻ tồi tệ, nhơ nhuốc.
Tôi không dám mở Wechat, sợ thấy tin nhắn của Túc Trác, lại sợ anh chẳng hồi âm.
Cuối cùng lướt lên Weibo, hashtag đầu bảng:
#Mạnh Tiệm mang th/ai trước hôn nhân#
Dưới hashtag này, phần lớn đều là lời nguyền rủa.
【Con đĩ đứng đầu làng giải trí, đồ bỏ đi. Còn giả vờ tỉnh táo phát ngôn, tự do lựa chọn? Buồn cười thật, bà chị nên giải nghệ về nuôi chồng dạy con đi. À quên, bả làm gì có chồng.】
【Kiến nghị cấm sóng, dẫn dắt sai lệch. Bên Đậu Đỏ đang khui phốt ầm ầm, trước đây làm tiểu tam cho đại gia nào đó, giờ bị bỏ rơi nên mượn cái bụng ép cưới.】
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook