Tôi lướt nhanh qua ký ức trong đầu, x/á/c nhận thực sự không quen biết họ rồi nói:
"Nhầm người rồi, tôi hoàn toàn không biết các vị!"
"Con trai tôi tên Vương Khôn."
Lúc này tôi mới nhớ ra. Đứa trẻ chiếm suất học của con gái tôi chính là Vương Khôn.
Vương Cương lúc này cũng bước ra, nói với tôi: "Mời họ vào nhà đã, đừng để hàng xóm nhìn thấy mà cười chê."
Đúng giờ tan tầm, trong tòa nhà đông người qua lại. Nếu có tin đồn thất thiệt lan ra, đủ khiến tôi đ/au đầu. Tôi gật đầu, lạnh lùng nói: "Vào nhà nói chuyện."
Sau khi vào nhà, hai mẹ con họ vẫn định dùng chiêu cũ - quỳ xuống lạy.
"Dừng lại! Nếu muốn dùng đạo đức ép buộc thì vô dụng đấy. Bức quá tôi sẽ báo cảnh sát điều tra xem các người chiếm suất học của con gái tôi thế nào!"
Người phụ nữ khựng lại, nước mắt như mưa:
"Xin bà thương cho mẹ góa con côi. Thằng bé bị tiêu hộ rồi, giờ không được đi học nữa, thế chẳng phải h/ủy ho/ại nó sao?"
Tôi thẳng thừng:
"Một, tương lai con cô không liên quan gì đến tôi. Hai, nếu thực sự không có thế lực, sao cô biết địa chỉ nhà tôi? Làm sao chiếm suất học của con gái tôi một cách êm thấm thế?"
Người phụ nữ c/âm như hến, chỉ biết khóc nức nở.
Vương Cương thấy bầu không khí căng thẳng, vội ho he: "Hai người đến đây có việc gì thế?"
Người đàn bà nhanh chóng nắm lấy cơ hội, trơ trẽn nói: "Tôi đến xin các vị cho con tôi tiếp tục dùng suất học. Tôi có thể trả tiền, bao nhiêu cũng được."
Trời ạ! Suất học này thuộc trường tiểu học trọng điểm thành phố, bao người chạy chọt còn không xin được. Hơn nữa nếu con cô ta dùng suất học, Hân Hân đi học thế nào?
Tôi định từ chối thì nghe tiếng Hân Hân thình thịch chạy xuống cầu thang: "Mẹ ơi, mẹ thương hại họ đi mà!"
Thật là chuyện lạ. Bình thường Hân Hân khá ích kỷ, không cho ai động vào đồ của mình, hôm nay lại hào phóng thế.
Tôi tưởng con bé không muốn đi học, nhẫn nại dỗ dành: "Con lên phòng chơi đi, chuyện người lớn con không hiểu đâu."
Ai ngờ Hân Hân lại nổi cơn, chẳng hiểu chuyện la lên: "Có mỗi cái suất học, cho họ thì sao? Nhà mình nhiều nhà thế, mẹ đừng ích kỷ nữa được không!"
Người đàn bà khóc lóc, đứa trẻ nũng nịu, Hân Hân gào thét, Vương Cương can ngăn... cảnh tượng hỗn lo/ạn. Lần đầu tiên tôi cảm thấy hôn nhân thật vô nghĩa.
Cuối cùng, tôi không nhịn được quát lớn, bắt họ để lại địa chỉ và số điện thoại rồi đuổi đi.
4.
Tối đó trước khi ngủ, Vương Cương hỏi ý tôi định làm gì.
Tôi liếc nhìn hắn, giọng lạnh băng: "Quan tâm hai mẹ con họ thế, không phải để ý cô ta rồi đấy chứ?"
Vương Cương vội vàng thề thốt: "Sao thể nào! Anh chỉ thấy họ khóc tội nghiệp thôi."
Tôi khịt mũi không đáp.
Thực ra tôi biết Vương Cương đang nói dối. Hắn chắc chắn quen người đàn bà tên Lý Đình này.
Năm ngoái ở lớp học thêm của Hân Hân có chương trình giảm học phí khi chia sẻ trên MXH. Tôi định dùng điện thoại chồng để like bài nhưng phát hiện tin nhắn với Lý Đình - một người b/án hàng xách tay. Tuy nội dung bình thường nhưng ảnh cô ta đăng kiểu gợi cảm khiến tôi nghi ngờ.
Lần này Lý Đình cố tình ăn mặc giản dị nên tôi không nhận ra ngay. Việc cô ta chiếm suất học và tìm được nhà tôi chắc chắn có sự giúp đỡ của Vương Cương. Ánh mắt tôi nhìn người chồng đã không còn âu yếm.
Sáng hôm sau, tôi nhận điện thoại từ phòng giáo vụ hỏi về việc Vương Khôn chiếm suất học. Tôi kể lại sự tình và hỏi tên giáo viên chủ nhiệm. Nhờ chồng bạn thân đang làm quản lý ở trường, tôi nhận được bằng chứng Vương Cương đã nhiều lần dự họp phụ huynh với danh nghĩa cha Vương Khôn. Thằng bé này còn lớn hơn Hân Hân 3 tuổi! Hóa ra chồng tôi đã phản bội từ lâu mà tôi không hay.
Chương 6
Chương 15
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook