Tôi gi/ật tấm ảnh x/é nát thành trăm mảnh, t/át một cái đ/á/nh bốp vào mặt Trần Trạch Huy.
"Trần Trạch Huy, mày đúng là đồ khốn nạn!
"Tao sẽ ly hôn với mày!"
Trần Trạch Huy đứng ch*t trân.
Khi tỉnh táo lại, hắn vội vàng cúi xuống nhặt những mảnh ảnh vụn trên sàn.
Đứng dậy, hắn cẩn thận bỏ những mảnh vỡ vào túi rồi gầm lên: "Mày đúng là con đi/ên mất dạy!"
Hắn định lao ra khỏi cửa.
Tôi túm ch/ặt cổ áo hắn, nhất quyết không buông.
Đôi mắt Trần Trạch Huy đỏ ngầu, hắn giơ hai tay đẩy mạnh khiến tôi ngã chúi về phía sau.
Sự chênh lệch sức mạnh nam nữ khiến tôi đ/ập thật mạnh vào góc bàn.
Cơn đ/au dữ dội khiến tôi nghẹt thở, mắt hoa lên mờ mịt.
Trong cơn mê man, tôi thấy Trần Trạch Huy do dự giây lát, rồi đạp mạnh cửa bỏ đi.
Không khí đóng băng.
Chỉ còn tiếng khóc thét của hai đứa trẻ x/é lòng.
13
Tôi không nhớ đã trải qua đêm đó thế nào.
Chỉ nhớ mớ hỗn độn và đ/au đớn.
Tiếng con khóc suốt đêm như khoan vào màng nhĩ.
Hôm sau, tôi viết thư tố cáo Trần Trạch Huy thông d/âm với đồng nghiệp gửi đến cơ quan hắn.
Trớ trêu thay, lãnh đạo cơ quan tìm tôi nói chuyện.
Ông ta phê bình tôi không biết điều.
Bảo vợ chồng có mâu thuẫn thì tự giải quyết ở nhà, đừng làm ầm ĩ nơi công sở.
Lại còn đến ủy ban phường và hội phụ nữ cơ quan hắn.
Nhưng họ chỉ an ủi qua loa.
Bảo tôi nên độ lượng.
Bởi họ chỉ trao đổi vài bức thư, chưa đủ coi là ngoại tình.
Tôi như con thú bị nh/ốt, vật lộn khắp nơi.
Nhưng vẫn không tìm được lối thoát.
Thời ấy, ly hôn là điều nh/ục nh/ã.
Bố mẹ và anh trai cấm đoán tôi kịch liệt.
Họ nói:
"Đàn bà con gái ai chẳng cam chịu, ráng thêm chút nữa là được.
"Đợi con lớn rồi sẽ đỡ vất vả.
"Chồng mày đi làm vất vả lắm rồi, mày không có việc thì đừng gây rối nữa. Với lại hắn đâu có dắt bồ về nhà, mày làm quá lên làm gì?
"..."
Còn Trần Trạch Huy, cứ nhắc ly hôn là hắn giả đi/ếc.
Sau cùng, hắn dọn hẳn vào ký túc xá cơ quan, nửa tháng mới về nhà một lần.
14
Lúc đó hai đứa nhỏ còn quá bé.
Bé đến mức không hiểu chuyện giữa tôi và bố chúng.
Chúng mút tay ê a tập nói.
Vì chúng, tôi nuốt gi/ận vào trong.
Như bao phụ nữ cùng thời bế tắc trong hôn nhân, con cái chính là điểm yếu của tôi.
Mà tôi có đến hai điểm yếu.
Bảy năm trời tôi sống trong địa ngục.
Trận cãi vã cuối cùng n/ổ ra khi Trần Trạch Huy lén gửi cho Thu Khả 2000 tệ m/ua máy giặt tự động.
Bức thư bị trả về vì cô ta chuyển trường.
Đọc nội dung thư, tôi tức đến nghẹt thở.
Nhà tôi đến máy giặt b/án tự động còn không có, mùa đông vẫn phải giặt tay đống quần áo bẩn của lũ trẻ.
Tối đó, chúng tôi đ/á/nh nhau dữ dội.
Tôi cầm d/ao trái cây đ/âm thẳng về phía hắn, lúc đó tôi thực sự muốn cùng hắn ch*t chung.
Hắn vội vã vớ chiếc ghế đ/ập vào người tôi.
Tôi bị g/ãy xươ/ng sườn.
Nhưng gia đình vẫn ép hắn xin lỗi rồi bắt tôi bỏ qua.
Lần này tôi không nhượng bộ, báo cảnh sát.
Sau đó liên hệ phóng viên truyền hình địa phương phỏng vấn vụ chồng đ/á/nh vợ thương tật.
Ra viện, tôi dẫn phóng viên đến cơ quan Trần Trạch Huy quỳ gối trước cổng, giơ biểu ngữ yêu cầu điều tra phong cách làm việc của hắn.
Vụ việc chấn động.
Đến cả lãnh đạo thành phố cũng hay tin.
Cơ quan Trần Trạch Huy không thể che giấu, phải kỷ luật nặng.
Chức phó chủ nhiệm phòng nghiên c/ứu của hắn bị treo giò.
Từ đó về sau, hắn không còn cơ hội thi đua khen thưởng.
Sau này khi nhiều nhân sự có qu/an h/ệ chạy vào phòng ban, hắn bị điều về phòng lưu trữ huyện.
Nhưng đó là chuyện sau này.
15
Sau hai tháng giằng co, Trần Trạch Huy nhất quyết giành quyền nuôi con trai Trần Hạo Nhiên.
Bằng không hắn không chịu ly hôn.
Tôi đồng ý.
Về tài sản, tôi dọa sẽ tố cáo chuyện ngoại tình của hắn để ép hắn ra đi tay trắng.
Nhưng tiền tiết kiệm đã cạn kiệt.
Tôi bắt hắn đền bù số tiền đã tiêu pha cho Thu Khả.
Không rõ tổng số, tôi đòi trọn 5 vạn tệ.
Lúc đó lương hắn đã lên 800 tệ/tháng.
Hắn sợ Thu Khả bị liên lụy, không dám v/ay bạn bè.
Thế là thế chấp nhà bố mẹ v/ay ngân hàng 5 vạn.
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hắn khi đưa tiền - như muốn x/é x/á/c tôi thành nghìn mảnh.
Căn hộ thuộc quyền sở hữu của cơ quan hắn, không thể chia.
Nhưng tôi dọn sạch mọi thứ trong nhà.
Kể cả chiếc chảo rá/ch vá chằng vá đụp.
Mang hết ra chợ đồ cũ b/án sạch.
Tôi dẫn con gái Trần Thiên ra ở riêng.
Hôm đó, mẹ chồng đuổi theo ch/ửi bới sùi bọt mép.
Con trai Trần Hạo Nhiên được ông bà nội đón về.
Từ đó, tôi và Trần Trạch Huy chỉ còn liên hệ qua việc thăm con.
Bố tôi biết tin ly hôn, đăng báo tuyệt giao với tôi.
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 8
Chương 10
Chương 8
Chương 7
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook