“Nói vào trọng điểm đi!”
“Dạ, dạ, bọn họ đ/au bụng…”
Điện thoại bên kia hỏi:
“Xin hỏi họ đã ăn gì vậy?”
“Ăn đồ bà nội nấu…”
“Chúng tôi bị ngộ đ/ộc thực phẩm!”
Bố tôi sốt ruột muốn xông tới, tiếc là tôi cố ý đứng cách xa ông ấy, ông chỉ có lòng mà không có sức.
“Xin hỏi các vị đang ở đâu?”
“Ở nhà cháu.”
“Nhà cháu ở đâu?”
Tôi bình tĩnh báo địa chỉ nhà, còn đặc biệt nhắc lại lần nữa.
Bố đ/au đến mức không chịu nổi, từ tư thế ngồi xổm chuyển sang quỳ rạp, mắt đỏ ngầu nhìn tôi.
Mẹ kiếp, lão già này sớm muộn cũng bị thằng ng/u như mày hại ch*t!
Hắn như đang nguyền rủa trong lòng.
Nhưng tôi giả vờ không thấy, thản nhiên ngắm nhìn cảnh tượng thảm hại của họ.
Đau lắm không?
Kiếp trước, ta cũng từng đ/au như vậy.
3.
Chi phí rửa dạ dày tốn hơn ba mươi triệu.
Khi bà nội tỉnh lại trên giường bệ/nh, tôi cố ý thông báo tin này cho bà.
“Nhà cô sao lại đẻ ra cái đồ vô dụng như mày!”
“Bệ/nh viện bảo đưa tiền là đưa à?”
“Họ thấy cháu nhỏ tuổi nên lừa đấy!”
“Rửa cái gì mà tốn ba mươi triệu?”
“Mau đi đòi lại tiền cho bà! Không thì bảo bố mày đ/á/nh ch*t!”
Tôi giả vờ ôm mặt khóc lóc tìm y tá trực, kể lại sự tình:
“Hu hu, chị ơi, trả lại tiền cho em đi, không bố em sẽ gi*t em mất…”
Y tá kinh ngạc nhưng thấy tôi tội nghiệp, dẫn tôi đến gặp bà nội:
“Bà ơi, viện phí đều có hóa đơn rõ ràng, không có chuyện l/ừa đ/ảo đâu ạ.”
Bà nội liếc mắt, quát:
“Hừ, hóa đơn do mấy người tự viết ra! Đồ mất dạy! Rửa dạ dày mà tốn ba chục triệu?”
Y tá tức gi/ận nói:
“Phí bao gồm th/uốc men và nằm viện, ai bảo các bà ăn toàn dầu cặn.”
“Này, ý cô là sao!”
Bà nội chỉ tay m/ắng nhiếc:
“Con hồ ly tinh kia! Dám chê bà à?”
“Dầu mà bỏ đi thì phí lắm!”
“Ai cũng như cô nằm ra là có tiền à?”
“Làm y tá mà trang điểm lòe loẹt, không biết dụ đàn ông ai!”
“Giờ còn ứ/c hi*p bà già không biết chữ! Trời ơi là trời!”
Y tá đỏ mắt bỏ đi. Mấy ngày sau, bà nội truyền dịch toàn bị chọc kim trật.
Dù đ/au nhưng bà đành chịu.
Vừa về nhà, bà thấy mấy chiếc bánh bao trước giờ đã mốc meo.
Đương nhiên là tôi cố ý để lại.
Quả nhiên, bà đắn đo mãi rồi vẫn giữ lại.
Bà moi phần nhân thịt bỏ vào bát.
Thấy vậy, tôi giả vờ nịnh:
“Ôi, thơm quá! Cháu dọn nhà sạch rồi, cho cháu ăn chút thịt được không ạ?”
Bà nội ôm ch/ặt bát, quát:
“Cút! Đồ hư thân cũng đòi ăn thịt? Phần này để dành cho cháu trai bà.”
Nói rồi bà lén đút nhân thịt cho A Diệu:
“Cháu yêu, ăn nhanh đi, kẻo chị nó cư/ớp mất!”
“Con bé này là đồ tốn tiền!”
“Hư! Không làm việc mà đòi ăn thịt? Đồ mặt dày!”
Bà vừa m/ắng vừa nhét thịt ôi vào miệng A Diệu.
A Diệu nghe tôi tranh, vội nuốt ừng ực dù thịt chua.
Cậu ta vừa ăn vừa nói:
“Đúng rồi! Thịt là của em!”
“Phải, tất cả là của cháu yêu!”
Bà nội xoa đầu A Diệu dạy bảo:
“Sau này nếu hết tiền, cứ đòi chị mày nuôi, nó phải phụng dưỡng mày, nhớ chưa?”
“Dạ!”
A Diệu đáp.
“Nếu nó không cho, thì đòi anh rể, biết chưa?”
“Anh rể là gì ạ?”
“Là chồng của chị mày!”
Bà nội nghĩ rồi nói thêm:
“Khoảng bốn năm nữa, bà sẽ gả nó lấy tiền cho cháu cưới vợ đẹp, được không?”
“Tốt quá!”
A Diệu hét lên, quay sang trêu tôi.
Tôi không gi/ận, chỉ nói khích:
“Bà thương chú thế, chú chẳng cho bà ăn miếng nào. Chú hư quá!”
A Diệu vội đưa miếng thịt cho bà:
“Bà ăn đi! Cháu không hư, chị ấy mới hư!”
Bà nội cười tươi, quát tôi:
“A Diệu có vô tâm như mày đâu!”
“Còn không đi làm việc, con bé ch*t ti/ệt!”
“Ba mươi triệu kia, bà chưa tính sổ đâu!”
“Đợi bố mày về, xem bà bảo đ/á/nh ch*t!”
A Diệu cũng nhái theo:
“Đúng! Bảo bố đ/á/nh ch*t chị!”
Tôi nhìn cảnh hai bà cháu đoàn kết, bật cười.
Đừng sốt ruột, những ngày khổ sở của các người còn ở phía sau.
Tôi thầm nghĩ.
Bà nội định m/ắng thì A Diệu đột nhiên biến sắc.
4.
“Ọe!”
A Diệu co gi/ật, nôn thốc vào người bà.
Bà nội hoảng hốt kêu:
“Cháu yêu! Cháu sao thế? Đau chỗ nào?”
Tôi lạnh lùng quan sát.
Trước kia bà hay ăn đồ ôi thiu.
Nhưng bà không chỉ tự ăn mà còn cho A Diệu.
Tôi luôn phát hiện và ngăn lại.
Nên bà thường bảo A Diệu rằng tôi tranh đồ của cậu.
A Diệu trở nên cực kỳ tham ăn.
Vừa thấy tôi là cậu ta ăn vội hết đồ ngon.
Lần này tôi dùng kế để cậu tự nuốt hết thịt thối.
Kết quả, vừa ăn xong đã nôn mửa.
Mẹ đang phơi quần áo nghe tiếng kêu, r/un r/ẩy chạy vào hỏi tôi:
“Lai Đệ, em trai sao thế?”
“Em ấy ăn nhân bánh bao của bà cho.”
Tôi nói thật, liếc nhìn bà nội.
Mẹ tái mặt, xô bà nội ra quát:
“Mẹ! Nhân bánh đã hỏng sao còn cho A Diệu ăn?”
Bà nội phân trần:
“Thì tiếc của thôi!”
“Hơn nữa bà cũng ăn, chỉ hơi chua chút thôi mà…”
Chương 20
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook