Khi đến đón con gái ở trường mầm non,
cô giáo nói với tôi:
- Hiện nay trẻ đang trong giai đoạn có khả năng bắt chước và hay nói nhiều,
bố mẹ ở nhà nên chú ý giữ hình tượng.
Mặt tôi đỏ bừng.
Đột nhiên nhận ra,
từ trước đến giờ tôi chưa từng có hành động bất thường trước mặt con gái.
1
"Mẹ Điểm Điểm ơi, trẻ con ở độ tuổi này đang trong giai đoạn 'nói không kiêng nể', khả năng ngôn ngữ phát triển mạnh, bé sẽ kể lại mọi thứ biết được ở nhà. Hai vợ chồng chị nên tránh làm mẫu trước mặt cháu. Ở trường học, các bé không có khái niệm riêng tư đâu."
Hôm đó tan làm sớm, tôi đến đón con thì được cô giáo trẻ mới ra trường kéo ra góc, ngập ngừng dặn dò. Mặt cô giáo ửng hồng khi nói xong.
Lúc đầu tôi không hiểu, hỏi kỹ về biểu hiện của Điểm Điểm ở lớp.
Cô giáo ngượng ngùng giải thích: Khi chơi với các bạn, Điểm Điểm nói bố mình có cái đuôi ở phía trước. Còn bảo bố thích đ/á/nh người. Khi bé bắt chước động tác 'đ/á/nh', các cô đều hiểu ngay ý nghĩa thực sự.
Chậm hiểu ra, mặt tôi nóng bừng, vội vàng xin lỗi cô giáo rồi dắt con về.
Lần đầu tiên tôi - người phụ nữ sắt đ/á nơi công sở - lộ vẻ lúng túng.
Trên đường về, càng nghĩ càng thấy bất ổn: Vợ chồng tôi chưa từng thân mật trước mặt con. Vậy hình ảnh con bé thấy là gì?
Lòng trĩu nặng lo âu nhưng không dám vội kết luận, sợ lại là trò hiểu lầm ngớ ngẩn.
2
Về đến nhà, mùi thơm tỏa ra từ bếp.
Mấy ngày đi công tác, nỗi nhớ chồng cồn cào. Con gái vừa vào đã réo:
- Bố ơi!
Giọng chồng từ bếp vang lên:
- Hôm nay ai đón con gái bố thế?
- Mẹ đón ạ.
Tôi đã vào bếp, buông bỏ vẻ ngoài cứng rắn, mệt mỏi ôm eo chồng từ phía sau.
- Về rồi à? Mệt lắm hả? Tí anh xoa bóp cho em.
Nghe lời quan tâm, lòng ấm áp. Nhưng nhìn nồi canh gà, tôi nhíu mày.
Để giữ dáng, tôi ít khi ăn đồ nhiều chất b/éo như vậy. Nhìn mâm cơm toàn sườn xào chua ngọt, thịt hấp bột - toàn món dễ tăng cân, không hợp khẩu vị tôi.
Rõ ràng đây không phải bữa cơm nấu cho tôi.
- Bao giờ ăn cơm? - Tôi hỏi dò.
- Em nghỉ chút đi. Mẹ anh nhập viện mấy hôm nay, anh nấu đồ cho bà. Tí mang vào viện.
Dây th/ần ki/nh căng thẳng chùng xuống. Tôi trách:
- Sao không bảo em? Để em gọi điện thăm bà chứ.
- Anh đã lấy danh nghĩa em gửi đồ bồi bổ rồi. Em bận việc, không muốn làm phiền.
Chồng tôi luôn khéo léo trong đối nhân xử thế, giỏi hơn tôi nhiều.
Vào phòng ngủ, lục tìm đồ trong ngăn kéo, tôi chợt thấy không gian có gì khác lạ.
Bao cao su chỉ còn một chiếc?
Nhìn vỉ th/uốc tránh th/ai trơ trọi, tôi chợt hiểu ng/uồn cơn bất ổn.
Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa lạ.
Trực giác mách bảo, mở tủ quần áo: Những bộ đồ đắt tiền của tôi như bị người khác mặc qua.
Tay run lẩy bẩy. Người chồng mẫu mực mà ai cũng khen, lại phản bội tôi.
Chồng xách cơm hộp ra cửa:
- Anh đi một lát nhé.
Tôi quay lưng đáp "ừ".
Vừa đóng cửa, tôi lập tức bám theo. Anh ta không đi xe riêng mà bắt taxi.
Đang đuổi theo thì đèn đỏ chặn lại. Xe tôi dừng, nhìn taxi khuất dần.
Mất dấu.
Gọi cho mẹ chồng, bà thực sự đang nằm viện. Có khi nào tôi nghi oan cho chồng?
Đến bệ/nh viện, chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Vốn không khéo nói chuyện thân mật với mẹ chồng, tôi hỏi thăm vài câu rồi đi.
Gọi điện hỏi chồng khi nào về.
Giọng anh thở không đều:
- Đường tắc quá. Sợ mẹ đói nên anh xuống xe đi bộ vào viện.
Nói vội rồi cúp máy.
Là đàn bà từng trải, tôi nhận ra kiểu thở đó chỉ có khi... đang làm 'chuyện ấy'.
3
Con đĩ nào dám chen vào giữa chúng tôi?
Chỉ chút thời gian ngắn ngủi cũng không buông tha?
Trước giờ tôi tưởng chồng mình hiền lành chất phác.
Hóa ra hắn dám liều đến thế.
Về nhà thấy con gái đang chơi, tôi hỏi khéo:
- Lúc mẹ vắng nhà, có cô nào đến chơi không con?
- Có ạ! - Điểm Điểm ngây thơ đáp.
Tim tôi thắt lại. Sự thật đang hiện ra.
- Cô nào thế con?
Bé giơ ngón tay búng tính: "Cô Hương, cô Lan, cô Nga...", kể một loạt tên rồi hãnh diện nhìn tôi chờ khen.
Lòng thất vọng tràn trề. Chồng tôi hiếu khách, nấu ăn ngon nên nhà thường đông bạn bè.
Những 'cô' mà con kể đều là người quen cả.
Không bỏ cuộc, tôi hỏi lại:
- Có cô nào đến chơi một mình không con?
Điểm Điểm nghệt mặt, đôi mắt to tròn chớp chớp.
- Em về rồi đây! - Chồng tôi bước vào.
Con bé gi/ật mình, lắp bắp:
- Không... không ạ.
- Không gì cơ? - Anh thay dép, bế con lên hôn má.
Con gái nghịch ngón tay búp măng:
- Mẹ hỏi có cô nào đến nhà.
Chồng cười nhìn tôi:
- Em nghi ngờ anh à?
Tôi nhìn anh chàng đang thản nhiên cười hiền. Từ bệ/nh viện xa xôi, tôi vừa về đã thấy anh đã ở nhà. Mặt không hồng hào, giọng điềm nhiên.
Tôi giả vờ gh/en:
- Chồng tốt thế này, em phải canh ch/ặt chứ.
- Em đúng là... - Anh thở dài bất lực, đeo tạp dề vào bếp.
Đang thất vọng, tôi chợt nảy ra kế. Chồng thích thiết đãi bạn bè à? Vậy thì mở tiệc mừng tôi thăng chức. Tôi sẽ xem mặt con tiểu tam nào dám chen chân vào gia đình mình.
Bình luận
Bình luận Facebook