“Trần chúng thể dành được đồng đâu.”
Anh đáp: “Không sao, sẽ cố gắng ki/ếm nhiều hơn, cố bắt kịp nhịp xài của em.”
Ở góc đường, đôi nhân phía trước bàn mới ở tiệm gần đây nghe đồn rất ngon.
Thế chúng lén lút theo họ suốt đoạn đường.
Khi họ nhìn, chúng giả ngẩng đầu ngắm cây cao.
Họ càng nhanh, chúng càng rảo bước theo sát.
Đến khi đã tay, chúng vừa vừa nhịn được cười.
Trần tôi: “Em thấy vì mà chúng bị người coi như kẻ theo rồi.”
“Tống ở bên em đúng đủ chuyện cũng làm qua.”
Qua ngã tư tiệm váy cưới.
Trần đứng đợi sẵn đó vẫy gọi tôi.
Anh phát hiện hay chia sẻ tôi.
Tan làm đến nơi, chỉ chiếc váy cưới người tủ kính có thích không?
Anh nói: chúng thay đổi mối qu/an h/ệ nhé?”
Kìa, bus chưa nửa chặng đường mà đã bao kỷ niệm giữa chúng ta.
Những chuyện ngây ngô, buồn cười nhưng đáng như thế.
Chẳng cần cố lòng, mà chẳng nổi một chuyện.
Tôi cũng thấy tiếc khi chúng chia tay.
Nhưng thể thuyết phục chấp nhận lại.
Nỗi đ/au hôm vương vấn đến giờ, chưa hề vơi bớt.
Nhắc đến màn trình đêm đó.
Thật sự quá thất vọng.
28
Bến cuối, bạn đợi tôi.
Lý do chia bị lộ cuộc chuyện giữa mẹ Gia.
Người đồng kẻ phản đối, ai cũng có lý lẽ riêng.
Có người như cảm thấy nỗi nh/ục thể nuốt trôi.
Có kẻ bảo quá vì một chuyện nhỏ mà cảm bao năm.
Anh đến gặp tôi, dĩ nhiên mang theo đồ khác.
Cũng công nhận đêm đó làm sai.
Nhưng rằng và hội.
Tôi ai nhờ đến? Gia?
Anh lắc đầu: “Bố mẹ họ rất quý em, nhờ khuyên giải em.”
“Tống đã ch*t rồi, dọa được đâu.”
Câu chuyện của chưa từng xem đối thủ.
Cô ch*t từ lâu, chúng chưa từng gặp, đã đưa vào giới của tôi.
Tôi hiểu, người sống thể tranh kẻ đã khuất.
Tôi chẳng phí sức trận đã định trước thất bại.
Anh nói: một hội.”
Thế rồi lấy điện thoại gọi Gia.
Anh đề: giờ ngay tám Tống Huân.”
Sợ coi trọng, đặc biệt nhấn mạnh: Huân nghe đây.”
Sau đó chúng nghe “đợi đã”, rồi chỉ im lặng.
Đấy, đây cái gọi bất ngờ.
Không chuẩn bị trước mà bắt trả lời.
Dù có học lòng, đến phút cần bình tĩnh suy nghĩ.
Hơn bạn chỉ yêu cầu tám liên quan đến tôi.
Dù ưa số cũng được.
Vậy mà nổi một thứ.
Tôi ngay đến liên quan đến tôi.
Một phút bắt đầu đầu tiên:
“Tống Huân mùa đông Bắc chơi tuyết.”
Bạn ch/ửi: “Cđm lự, tao đã được một rồi.”
“Trần đáng đời bị đ/á.”
29
Một ngày nọ xem được clip hài gắp đồ gọi nhầm tên.
Tôi từng tưởng tượng cảnh xảy chúng tôi.
Khi ảo mộng thành hiện thực, may mắn nhiều hơn đ/au lòng.
Nếu xem đây lời giờ có thể chấp nhận.
Cách giải cũng có trăm phương ngàn kế.
Hoặc đem thành đúng.
Hoặc kịp thời chặn đứng tổn thất.
Lời cuối bạn hôm đó:
“Tống người tỉnh táo có thể đ/au nhưng vĩnh viễn.”
Như hiện tại, tám cũng thấy chẳng có gì to t/át.
Bình luận dưới clip đều đồng thanh: [Chạy ngay đi, đừng lấy ép cậu.]
Phản đầu đêm đó của cũng “Chạy đi, càng càng tốt.”
Không toán chi li.
Mà có bao nhiêu cân nặng, đủ sức rỗi.
Tôi phép yêu tôi, nhưng chấp nhận việc dành một góc nhỏ đây tình.
Và tin xứng đáng gặp người trao trái tim.
Nếu chọn chỉ mang đến khổ đ/au, lựa chọn duy nhất.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook