Tôi nói: "Trần Uẩn Gia, cậu biết không? Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cô dâu kia thật x/ấu hổ, khiến cả hội trường biết chú rể không yêu cô ấy."
"Nhưng sau khi trải qua chuyện tương tự, tôi mới hiểu lúc ấy ngoài sự bối rối còn có nỗi đ/au đớn hơn nhiều."
"Rõ ràng có thể vui vẻ bàn chuyện kết hôn với tôi, cuối cùng trong lòng lại yêu người khác."
"Trần Uẩn Gia, nếu chúng ta tiếp tục đi tiếp cũng sẽ đến ngày đó."
"Lúc ấy mọi người sẽ đứng đó xem tôi thành trò cười, thay vì như hôm nay họ m/ù mờ không biết, chỉ mình tôi tỉnh táo."
"Mà tôi đã biết trước cậu không đủ yêu tôi, sao phải đợi đến lúc đó để bị nhắc lại chuyện này?"
"Cậu làm tổn thương tôi một lần là đủ rồi."
"Tôi cũng đ/au lòng, chỉ là tự ép mình đừng thua trận quá thảm hại mà thôi."
Anh ta liên tục phủ nhận, nói sẽ không tái diễn chuyện này nữa.
Anh nói: "Vãn Huân, anh sẽ chú ý."
Nhưng nếu ngay cả câu "Tống Vãn Huân, anh yêu em" cũng phải dè chừng thì tình cảm này còn ý nghĩa gì nữa?
Yêu tôi không phải xuất phát từ trái tim, mà là kết quả của sự ép buộc tỉnh táo.
Chỉ khiến tôi nhận ra mình thất bại thế nào.
Tôi phải hèn mọn đến mức nào mới đi yêu một người đàn ông không hoàn hảo như vậy?
Tôi cũng hiểu, cuộc sống có quá nhiều khoảnh khắc tùy hứng.
Mà anh ấy cũng không thể tỉnh táo mọi lúc.
Dù anh ấy có thể kiêng rư/ợu để tránh thất ngôn lần sau.
Nhưng vẫn còn những lúc khác.
Như lúc mới ngủ dậy còn mơ màng nhìn tôi mà gọi nhầm tên.
Như khi thấy cảnh đẹp chỉ cho tôi xem lại gọi nhầm tên.
Tôi không thể lần nào cũng khóc lóc trách móc anh không chuyên tâm yêu tôi.
24
Trần Uẩn Gia từ đầu đến cuối không công bố chuyện chúng tôi đã chia tay.
Nhóm chat vẫn im lặng, dòng cuối cùng "đợi uống rư/ợu mừng" thật mỉa mai.
Mọi người đều im ắng ngừng gửi lời chúc.
Sự im lặng của hai nhân vật chính đã nói lên tất cả.
Tôi lặng lẽ rời nhóm.
Có lẽ tôi tự lừa dối bản thân rằng giữ video trong nhóm đó sẽ giúp tôi quên đi.
Tôi nghĩ chỉ cần nỗ lực, sẽ có ngày mình quên được chuyện này.
Quên đi mới có thể bắt đầu mới.
Khi hội trường tiệc cưới gọi điện, tôi mới biết Trần Uẩn Gia chưa liên hệ hủy dịch vụ.
Tôi đưa số điện thoại của anh ta cho họ.
Lúc trước tôi hỏi thực đơn và giá cả đâu có ủ rũ thế này.
Tôi chuẩn bị mọi thứ chu đáo, nhưng ở phút chót nhìn thấy sự thật sau màn sương.
Lúc ấy cười vui bao nhiêu, sau này khóc lại càng đ/au đớn bấy nhiêu.
May mắn là chỉ cần tỉnh táo thì chưa muộn.
25
Giữa tháng Sáu, tôi đi hội chùa giữa cái nóng như đổ lửa.
Người ngợm xức đầy th/uốc chống muỗi, đeo vòng đuổi côn trùng, chen chúc trong đám đông.
Năm ngoái tôi đã hẹn với ông lão nặn tò he năm nay sẽ quay lại.
Hôm nay tôi đến giữ lời hứa.
Ông nhìn quanh hỏi: "Cháu trai bận việc nên không đi cùng à?"
Năm ngoái Trần Uẩn Gia vừa đuổi muỗi vừa thoa th/uốc cho tôi.
Ông lão từng nói: "Hai đứa tình cảm thật tốt."
Năm nay anh ấy vắng mặt, ông nghĩ đủ lý do nhưng không nghĩ tới chia tay.
Tôi nói: "Chúng cháu chia tay rồi."
Thấy không khí trầm xuống, tôi cố ý thì thầm:
"Bác ơi, năm sau cháu lại đến. Nếu có dẫn bạn trai mới, bác đừng nhắc tới người cũ nhé."
Ông lão vừa nặn vừa cười: "Cái này làm sao nói bừa được."
Tôi nghe thấy tiếng Trần Uẩn Gia gọi mình.
Ngoảnh lại nhìn mãi mới thấy anh từ đám đông bước ra.
Vẫn như năm ngoái, tay xách đầy đồ đuổi muỗi.
Anh nhìn những vết muỗi đ/ốt trên chân tôi, nói:
"Tống Vãn Huân, anh đến muộn rồi."
Anh cố ý gọi đủ họ tên tôi.
Như muốn nói rằng sẽ không phạm sai lầm đó nữa.
26
Anh đột nhiên nhắc lại chuyện năm ngoái chúng tôi nhặt được điện thoại lúc tan hội.
Chủ nhân gọi lại và chúng tôi đợi ở đó.
Không biết đợi bao lâu.
Chỉ biết chiều hôm ấy nổi gió, chúng tôi ngồi dưới gốc cây hóng mát.
Những người b/án hàng rong qua lại dọn đồ.
Tôi chỉ vào chân bảo Trần Uẩn Gia: "Em vừa tra thấy bấm hình chữ thập lên vết muỗi đ/ốt cũng đỡ ngứa."
Tôi hỏi anh muốn thử không?
Anh lại đ/au đầu về lực bấm - sợ mạnh quá tôi đ/au, nhẹ quá thì chỉ như gãi.
Sau khi trả điện thoại, chúng tôi đi về chỗ đỗ xe.
Anh đột ngột ôm tôi.
Tôi hỏi làm gì thế.
Anh nói: "Anh đang ôm hoàng hôn."
Tôi cọ đầu vào ng/ực anh: "Tặng anh đấy, hoàng hôn và Vãn Huân đều là của anh."
Anh cúi nhìn tôi như chờ đợi điều gì.
Ý đồ nhỏ nhoi đáng cười ấy.
Tôi hỏi: "Nếu nhớ lâu thế sao tối đó không nói?"
"Hay vì các anh cũng từng ngắm hoàng hôn nên quên mất của chúng ta?"
"Trần Uẩn Gia, em biết ngay mà, nếu tối đó cho anh cơ hội kể chuyện thứ chín, vẫn sẽ không phải là em."
Anh muốn giải thích, tôi không cho cơ hội.
Vội vã chạy về phía trước.
27
Tôi lên đại một chuyến xe buýt.
Chiếc xe lắc lư đưa tôi về phía khác của thành phố.
Ánh nắng lười nhạt rơi trên mặt, tôi nhìn thế giới qua cửa kính.
Những tòa nhà lướt qua in bóng tôi và Trần Uẩn Gia.
Tôi rất thích quần áo một thương hiệu nào đó, sau khi đến với Trần Uẩn Gia thường kéo anh đi m/ua sắm.
Anh khác đàn ông khác ở chỗ không bao giờ than mệt.
Tôi xem quần áo phía trước, anh đứng sau nói đẹp, chắc hợp với tôi.
Khi xách đầy túi đồ bước ra, tôi trách anh không biết ngăn tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook