Điều này thật không công bằng.
Nếu người khác hỏi về câu chuyện giữa chúng tôi, mọi chi tiết đều liên quan đến cô ấy.
Càng bất công hơn nữa.
Chỉ cần tôi yêu anh ấy, sự bất công này sẽ còn mãi.
Tôi đã đề xuất cách khôi phục sự công bằng từ lâu, nhưng anh ấy không chấp nhận.
19
Sự im lặng kéo dài của chúng tôi cuối cùng cũng khiến bạn bè chú ý.
Tôi bị bạn của anh ấy mời ra nói chuyện, nhưng khi Trần Uẩn Gia xuất hiện, người bạn đó lại viện cớ rời đi.
Tôi nghe bạn anh ấy nói với anh:
"Này anh bạn, tôi chỉ giúp được đến đây thôi, có chuyện gì cứ dỗ dành là ổn."
"Anh từng gọi cô ấy là cô nương rồi đúng không? Hãy gọi thêm lần nữa. Nếu không được, thì trực tiếp gọi tổ nương nương."
"Đàn ông muốn vợ vui thì cần gì giữ thể diện?"
Anh ấy vội quay lại nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn anh.
Đêm đó anh đã kể câu chuyện của mình với người khác thành của tôi.
Giờ đây những người khác dù vắt óc cũng không hiểu ng/uồn cơn mâu thuẫn của chúng tôi lại nằm ở đây.
Họ còn lấy những câu chuyện đó bảo anh lặp lại cho tôi.
Khi ngồi đối diện tôi, anh hỏi tôi sau này đã đi đâu?
Nói rằng đã đến những nơi chúng tôi thường đi mà không tìm thấy tôi.
Tôi đáp: "Con người luôn có bí mật phải không? Như tôi có căn cứ bí mật anh không biết, còn anh chưa từng nói với tôi rằng mình luôn hoài niệm quá khứ."
Anh lại nói xin lỗi.
Lời xin lỗi của anh ít có tác dụng với tôi.
Tôi chỉ nghĩ may mà anh không biện minh, hoặc cái đêm đó khi đứng trước mọi người tự tin kể chuyện, anh đã không cho mình đường lui để ngụy biện.
Anh chỉ nói: "Tống Vãn Huân, em tin anh đi, anh thật lòng yêu em."
Tôi nghe lời anh, nhíu mày nhìn anh.
Con người ta luôn dùng câu 'anh yêu em' để giải quyết vấn đề khi họ vô lý nhất.
Tôi hỏi: "Yêu em sao lại kể nhiều chuyện về cô ấy trong câu chuyện của em thế?"
20
Khi chúng tôi bước ra ngoài trời đã xế chiều.
Anh vẫn như xưa, vô thức nhìn về phía ánh hoàng hôn.
Lần đầu gặp tôi, anh đã nói: "Tống Vãn Huân, đó chẳng phải là ánh hoàng hôn sao?"
Rồi chỉ tay về phía mặt trời lặn: "Khoảnh khắc anh thích nhất trong ngày là khi mặt trời xuống núi."
Anh nói: "Thật may mắn khi gặp được hai Vãn Huân."
Có lần du lịch, chúng tôi mãi lạc đường vì địa hình phức tạp.
Anh kéo tôi ngồi xuống ghế dài bên đường.
Anh bảo: "Chúng ta đợi chút nhé."
"Đợi gì?"
"Đợi Vãn Huân cho chúng ta câu trả lời."
Thế là hai đứa ngồi yên lặng đón hoàng hôn, cùng thưởng thức cảnh mặt trời lặn.
Khi màn đêm buông xuống, anh ôm tôi hôn.
Một nụ hôn bất ngờ, tự nhiên và nồng nhiệt.
Anh thì thầm: "Em thấy không, ý nghĩa của du lịch là đây. Được làm mọi điều với người mình yêu."
"Chứ không phải chạy theo các điểm check-in chụp hình mới gọi là du lịch."
Tôi đ/au lòng khi gi/ật mình nhận ra, trong quá khứ anh từng làm điều tương tự, nói lời tương tự với người phụ nữ khác.
Y hệt bản sao.
Tôi thua bản gốc.
21
Sau này anh mới gọi điện hỏi về thiệp cưới.
Anh hỏi: "Em có biết để đâu không? Anh tìm mãi không thấy, lục khắp nhà rồi."
Tôi bảo tôi lấy rồi.
Anh xin đến lấy, nói muốn xem lại.
Hôm nhận về trùng với buổi tiệc nên tôi để tạm thiệp trên bàn, chẳng kịp ngắm kỹ.
Cũng chẳng có cơ hội xem kỹ vật thật, xuống cầu thang tôi đã ném vào thùng rác.
Thành quả hai đứa dốc sức bao lâu, khi cuối cùng hiện thực hóa từ bản điện tử thì lại gặp kết cục thảm hại.
Nếu có cơ hội, tôi hơn ai hết muốn giữ nó lại, viết tên chúng tôi và gửi đến mọi người.
Tôi nói thêm: "Em vứt vào thùng rác rồi."
Anh im lặng, như không biết phải phản ứng thế nào với câu trả lời này.
Bình luận
Bình luận Facebook