Trải nghiệm duy tốt ở nơi cơ địa dễ thu muỗi đ/ốt.
Anh cầm lọ nước muỗi thoa nốt sưng tôi.
Từng mảng một, bị đ/á/nh thức bởi tiếng động.
Anh trong nhà không?
Rồi chân và cánh tay trần 'Đây lớn, cần tốn gian đấy.'
Tôi chối, cầm lọ nước tay đổ lòng bàn tay, phớt qua đùi.
Anh ngồi nhìn xử lý qua loa.
Mùi nước nồng nhăn mặt.
Anh đề nghị giúp thoa, chối.
Lần đứng đ/ập con muỗi đáng gh/ét.
Khi cúi xuống, thấy ghế bãi biển mình đã đặt rất vật dụng đuổi muỗi.
Giống hệt như trước.
Mỗi chuẩn bị kỹ, nào bị muỗi đ/ốt đầy chân.
Lần thoa th/uốc đã tự cười mình.
Bảo chưa thấy thu muỗi thế.
Rồi nhìn chằm chằm, nói:
'Chẳng trách muỗi thích, thích.'
Nhưng vẫn đứng tà/n nh/ẫn đ/ập ch*t lũ muỗi.
Anh đùa: b/ắt n/ạt trước tha thứ.'
Hôm chúng nhìn lũ muỗi cười ngớt.
Muỗi đ/ốt sát muỗi.
Có con muỗi đậu chân sợ đ/au nên đ/ập muỗi thoát ch*t, trách anh, bộ thiệt thòi.
Cuối cùng nhà, ngoài quyết muỗi.
Chúng gọi đây tranh du kích muỗi.
Mỗi hè nhau đấu.
Nhưng nhắc tới.
16
Sau bữa mới tiếng câu tiên.
Tôi hỏi: 'Đã tìm khỏi sáng mai chưa?'
Anh nào về?
Tôi nằm dài
'Không năm, ở đây một gian.'
Anh ngoài gọi điện, nghỉ, em ở lâu, ở cùng.'
Tôi bảo mở phòng, ngủ sàn phòng rồi.
Tôi uống rư/ợu không?
Anh hoảng hốt xua tay chối: cai rư/ợu rồi.'
Thật nhanh chóng.
Anh 'Vãn Huân, em yên tâm, chuyện tái diễn.'
Anh mãi điều bận tâm.
Đêm lỡ say, chứ phải nhảm lúc say.
Những điều thật.
Chỉ quá câu chuyện thuộc về và khác.
Tôi buồn vì trong bữa tiệc mừng chúng phải say mới để lộ tình cảm sự đã trao khác.
Tôi về chuyện phụ nữ đó.
Vừa nhắc chữ 't/ai n/ạn', đã tái mét.
Tôi hỏi: 'Là lái đưa cô ngoài gặp nạn à?'
Anh lắc đầu:
'Cô tự lái xe, bị s/ay rư/ợu vượt đèn đ/âm trúng.'
'Tôi tới nơi thì cô đã ngừng thở.'
Ngay cả câu lắp hít thở sâu lần.
Lúc mới tại sao dám lái xe, nghe nổi chữ 't/ai n/ạn'.
Người phụ nữ ch*t lúc yêu cô nhất.
Những mảnh ức vụn vặt thứ trăn mãi.
Bằng sao chuyện vặt giữa chúng tôi?
17
Khi bày tỏ trò chuyện, nằm lưng tiếp chối.
Anh chuyện hơn chục năm trước, đừng bận tâm.
Anh thẳng thắn nhận điều mang anh.
Anh 'Vãn Huân, sự cùng em bạc răng long.'
Anh ràng cần tha thứ, thứ như xưa.
Những cằn nhằn qua chẳng ảnh gì.
Lời chúc trong nhóm chat vẫn tiếp tục.
Như còn thiếu cảm ơn chúng tôi.
Anh bắt nhắc kỷ niệm giữa đứa.
Những cầm ô chờ trước tòa nhà ty mưa, nhắn tin hối thúc quyết đợi.
Những món ăn gia nấu khẩu vị nên chọn.
Những tài khoản xã hội đăng tên anh.
Anh 'Vãn Huân, trước đây chúng ta rất yêu nhau, phải không?'
Nỗi ức kéo dài giờ, rơi lệ.
Tôi hỏi: 'Đã kỷ niệm thế, sao chẳng gì?'
'Anh đã nấu em bữa, nhớ món rau xào chưa đó.'
'Trần Uẩn Gia, chịu ức em. Chỉ mình em biết đáng tha thứ không.'
Tôi nhắc lệ 3/8:
'Trần Uẩn Gia, sao 3/8 tình cảm em?'
18
Tôi đã bỏ trốn giữa đêm.
Đợi Trần Uẩn Gia ngủ say, lén ngoài.
Sau nghe nói, biết lỗi.
Nhưng cần lỗi thãi ấy.
Tôi nghĩa tình phải lừa dối.
Có lẻ như nói, cố gắng hết sức đối xử tốt tôi.
Nhưng 'hết sức' phải 100%.
Mà đòi trọn vẹn 100%.
Khi đuổi theo, đã gần tới chỗ đỗ xe.
Anh đuổi phía sau, chạy phía trước.
Việc kịch tính chắc chẳng đáng kể anh.
Như sốt, chăm suốt đêm.
Anh luôn miệng vả.
Nhưng hôm chẳng nhớ.
Anh mãi gì chúng đã trải qua.
Còn thì nhớ chi tiết.
Thật bằng.
Trong tim đã dành chỗ khác mới lượt yêu tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook