Trần Uẩn Gia thực sự là người không thích chia sẻ quá nhiều về chuyện tình cảm của mình. Vì vậy, lần duy nhất bạn bè anh chứng kiến cảnh anh tỏ tình với tôi chính là lần biểu lộ tình cảm đó. Hạnh phúc và những xung đột giữa chúng tôi, họ đều không hề hay biết. Những mối tình trước đây của anh, họ cũng chỉ biết lờ mờ. Cho nên khi anh kể về tám sự kiện kia, bạn bè đương nhiên nghĩ ngay đến tôi. Điều này vô tình tạo nên hiểu lầm lớn hôm nay. Họ đang vui mừng chúc phúc, còn chúng tôi thì đang chia tay. Đoạn video trong nhóm chat đã trở thành bằng chứng khó chối cãi buộc tội Trần Uẩn Gia. Không thể xóa được, tất cả mọi người đều đã xem qua. Anh thậm chí không có cơ hội biện minh rằng đó chỉ là lời nói khi say. Mạch lạc từ đầu đến cuối. Khởi đầu câu chuyện thuộc về tôi, quá trình thuộc về họ, kết cục lại thuộc về tôi. Tôi không biết trong chuyện này, ai mới là cái bóng của ai. Nhưng chẳng ai chịu nổi khi tình yêu của mình chỉ là hình bóng người khác.

12

Cách suy nghĩ của anh vẫn y nguyên như trước. Anh nói với tôi trốn tránh không giải quyết được vấn đề, bảo tôi ra ngoài nói chuyện. Dĩ nhiên phải nói, nhưng tôi cần thời gian hồi phục sau một đêm kiệt sức. Những kỷ niệm giữa chúng tôi quá ít ỏi. Đến nỗi anh đi tìm mãi, cuối cùng vẫn đợi tôi ở bậc thềm năm nào. Không biết trong lúc chờ đợi, anh có tính toán kỹ lưỡng sức nặng từng câu trong tám sự kiện kia không? Chất chứa năm phần tám tủi hờn của tôi. Chúng tôi ngồi cạnh nhau như năm đó anh hỏi thăm tôi có sao không, rồi khẽ nói rằng có thể giúp tôi. Anh không cố chối tội mà thẳng thắn nhận lỗi và xin lỗi. Anh nói: "Vãn Huân, anh xin lỗi. Khi s/ay rư/ợu, anh không kiểm soát được lời nói của mình". Ngoài cơn buồn ngủ và hắt hơi, còn gì không kiểm soát được? Tình yêu không giấu nổi và nỗi nhớ khôn ng/uôi. Vì vậy tôi đáp: "Trần Uẩn Gia, em trả anh tự do". Nếu anh còn vấn vương người cũ, tôi buông tay để anh đi tìm. Chứ không phải vừa yêu tôi vừa nhớ người khác. Hoặc có khi... tôi cũng chẳng rõ anh có yêu tôi không nữa.

Anh níu tay tôi, nói: "Tống Vãn Huân, đó đều là quá khứ rồi. Chúng ta vẫn ổn mà, đừng vì vài câu nói mà phủ nhận tất cả". Anh còn nói: "Anh vẫn đang yêu em thật lòng". "Sau này không uống rư/ợu nữa sẽ không xảy ra chuyện thế này". Tôi nhìn anh, không hiểu sao một người có thể đồng thời mang cả chính nghĩa lẫn tà á/c? Anh muốn tôi giả ngây giả ngốc. Nhưng trái tim anh bày ra trước mắt, tôi xem đi xét lại chỉ thấy thất vọng đến mất ngủ. Phải làm sao để quên đi đây?

13

Tôi trải qua một buổi hủy hôn ước vội vàng hỗn lo/ạn. Cả hai gia đình quan sát từng cử chỉ của tôi để đoán khả năng tái hợp. Tôi ngồi im, tay Trần Uẩn Gia dưới bàn với tới lại bị tôi gạt đi. Tôi quát anh một câu, cha mẹ anh lập tức mắ/ng ch/ửi. Cảnh tượng hỗn độn cho đến khi cha mẹ anh thốt lên: "Cô ấy đã ch*t trong vụ t/ai n/ạn đó rồi! Giờ mày còn làm trò gì thế này?". Trần Uẩn Gia bật khóc, tôi bỏ chạy khỏi hiện trường. Tôi xin nghỉ phép rồi lái xe ra khỏi thành phố. Trần Uẩn Gia từng nói anh lái xe dở nên luôn ngồi ghế phụ. Mỗi lần tôi lái, anh lại luôn miệng nhắc: "Cẩn thận xe bên cạnh". Có lẽ câu nói ấy vốn dành cho người kia. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại rơi. Như cách anh không chịu nổi cha mẹ nhắc đến vụ t/ai n/ạn, tôi cũng không chịu nổi những hình bóng lẫn trong câu chuyện của chúng tôi.

14

Ba ngày sau, anh đuổi theo tới nơi. Lúc đó tôi đang nằm trên ghế phơi nắng trong sân nhà dân. Anh che mất ánh nắng trước mặt, tôi mở mắt nhìn. Anh cười hỏi tôi đã bớt gi/ận chưa. Tôi chẳng có bí mật gì với anh. Ngay cả khu nghỉ dưỡng bí mật này tôi cũng từng kể. Kết quả là giờ muốn trốn anh cũng không được. Anh thuần thục kéo ghế ngồi cạnh. Gió nhẹ lướt qua, anh nói: "Phong cảnh đẹp quá, không khí thật dễ chịu". Y như lần đầu anh đặt chân đến nơi này. Cứ tấm tắc khen mãi. Hồi đó tôi dẫn anh tới đây để đáp lại màn tỏ tình công phu của anh. Khi xe rời khỏi thành phố, anh lần đầu hỏi tôi định đi đâu. Tôi đùa sẽ bắt anh về làng làm rể. Anh cười ngả nghiêng rồi giơ tay đầu hàng: "Sao phải bắt? Anh tự nguyện theo em thôi". "Tống Vãn Huân, em đi đâu anh theo đó". Khi xe vào làng, anh không hỏi gì nữa. Ngoan ngoãn theo tôi xuống xe, nắm tay tôi dạo bước. Chủ homestay vẫy tay từ xa. Tôi mở cổng nói: "Trần Uẩn Gia, chào mừng đến thế giới của Tống Vãn Huân". Tôi từng đ/ộc hưởng sự yên bình của ngôi làng này như giữ gìn báu vật. Giờ đây tự tay dẫn anh vào chia sẻ tất cả. Khi ấy anh cũng nói: "Tống Vãn Huân, em xem này, anh tự nguyện dâng mình cho em đấy". Hôm đó chúng tôi có một đêm vui vẻ, dạo bước trên con đường làng. Anh cảm ơn tôi đã cho anh thấy một khung cảnh khác. Nhưng hôm đó, anh chưa từng nhắc đến chuyện này.

15

Tôi bị anh đ/á/nh thức mới biết mình đã ngủ quên dưới nắng ấm.

Danh sách chương

5 chương
17/06/2025 11:42
0
17/06/2025 11:40
0
17/06/2025 11:39
0
17/06/2025 11:36
0
17/06/2025 11:35
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu