Vào ngày chúng tôi định ngày cưới, anh ấy vui đến mức uống say. Những người bạn bắt anh liệt kê tám khoảnh khắc đáng nhớ với tôi. Trong những câu chuyện anh kể, có tới năm chuyện không thuộc về tôi.
1
Cho đến khi Trần Uẩn Gia kể xong chuyện thứ tám, bạn bè vỗ tay khen anh thật lòng yêu tôi. Tôi ngồi bên cười gượng. Không ai biết tay tôi dưới bàn đã nắm ch/ặt thành nắm đ/ấm. Không cố ý, chỉ là sự trùng hợp. Khi anh kể câu chuyện đầu tiên không thuộc về chúng tôi, tôi vô thức co một ngón tay. Đến cuối cùng, cả bàn tay đã siết ch/ặt. Tính theo x/á/c suất, tôi đã thua một người phụ nữ nào đó. Anh vẫn còn say, vỗ tay theo mọi người. Trong khoảnh khắc sâu đậm, ánh mắt anh chạm vào tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình chưa từng thực sự hiểu anh. Trong tiếng cổ vũ của mọi người, anh nghiêng người định hôn tôi. Tôi đẩy anh ra nói: 'Anh say rồi, mùi rư/ợu xộc lên khó chịu lắm.' Hay nói cách khác, tôi đã hiểu ra - câu chuyện của chúng tôi có bóng hình người khác.
Chuyện đầu tiên anh kể không thuộc về tôi chính là 'nụ hôn trong mưa xối xả'. Đó là trải nghiệm chưa từng có của chúng tôi. Tôi vốn chẳng cho rằng làm bất cứ điều gì dưới mưa là lãng mạn. Tôi thậm chí nghĩ việc ôm nhau hôn hít giữa mưa thay vì tìm chỗ trú là hành động của kẻ ngốc. Và gã ngốc say xỉn này đã nhầm lẫn ký ức của tôi với ai đó.
2
Anh không nhận ra sự khác thường của tôi, chỉ nghĩ tôi ngại ngùng trước đám đông nên từ chối nụ hôn. Tôi ngồi đó uống hết ly nước này đến ly khác, liên tục viện cớ vào nhà vệ sinh. Đến khi anh tỉnh rư/ợu nhận ra điều bất ổn, đã nắm tay tôi hỏi: 'Vãn Huân, em sao vậy? Nếu không khỏe thì mình về nhé.'
Tôi nhớ đến chuyện thứ hai không thuộc về mình: 'Cô ấy nói muốn gặp, tôi liền rút kim truyền dịch chạy đến.' Với tôi, kiểu lãng mạn này thật trẻ con. Sự bồng bột đó chỉ hợp với lứa tuổi mười tám đôi mươi. Khi ấy, hành động đó có thể chứng minh 'em là sinh mệnh của anh'. Nhưng với người sắp ba mươi như tôi, đó chỉ là sự phi lý. Một người biết rõ đối phương đang truyền dịch vẫn đòi gặp, một kẻ hiểu đó chỉ là lời nói suông vẫn liều mạng chạy đến.
Khi anh kéo tôi ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng quen thuộc. Cái bóng đã dắt tôi đi biết bao lần. Lần đầu tiên tôi nhận ra sau bóng hình ấy không chỉ có mình tôi.
3
Đưa anh về nhà xong, tôi lái xe đi lang thang. Trước khi đi, tôi cầm theo thiệp mời đặt trên bàn trà. Đó là mẫu thiết kế chúng tôi đã bàn bạc rất lâu mới quyết định. Khoảng thời gian ấy, cả hai cùng vắt óc vì một thứ thuộc về chúng tôi. Khi chốt mẫu, chúng tôi đắc ý vì những ý tưởng nhỏ được hiện thực hóa. Nhưng đêm nay, anh chẳng nhắc gì đến chuyện đó.
Tôi ngồi trên bậc thềm nơi chúng tôi thường hẹn hò. Lần đầu gặp nhau cũng ở đây. Hồi đó tôi mỏi mắt vì đọc sách, gục đầu lên đùi nghỉ ngơi. Anh đi ngang tưởng tôi không khỏe, đã hỏi thăm. Chuyện này anh có kể: 'Lời quan tâm tình cờ đã chiếm trái tim nàng, trong chuyện duyên phận tôi may mắn hơn.'
Anh còn chọn chính nơi này để tỏ tình. Khi ấy anh đứng dậy nói có điều muốn nói, bạn bè từ bốn phía ùa ra, ánh đèn điện thoại phụ họa cho lời tỏ tình. Anh hỏi: 'Tống Vãn Huân, làm bạn gái anh nhé?'
Chúng tôi tay trong tay bước xuống bậc thềm. Tôi chợt nhớ bó hoa anh vừa tặng còn để quên trên đó. Quay đầu lại mới phát hiện những chữ 'Hỷ' nhỏ xíu dán khắp các bậc thang. Tôi ngoảnh nhìn anh. Anh hớn hở hỏi: 'Anh giỏi không?'
Chuyện này đêm nay anh cũng nhắc đến. Anh nói: 'Để tỏ tình với cô ấy, tôi đã dán chữ Hỷ suốt nửa đêm.' Đó là một trong số ít chuyện bạn bè tham gia vào tình cảm của chúng tôi. Anh vừa dứt lời, nhiều người đã phụ họa 'nhớ chứ, nhớ chứ', khen anh dành hết tâm tư cho tôi. Lúc ấy tôi cũng nghĩ vậy.
4
Anh tỉnh dậy lơ mơ, gọi điện hỏi sao tôi không ở nhà. Tôi nói có chuyện chưa biết xử lý thế nào nên ra ngoài đi dạo. Anh đòi ra cùng, nghe tiếng anh mặc quần áo, tôi bảo đừng lằng nhằng rồi, ngủ tiếp đi. Tôi nói: 'Nghĩ thông sẽ về ngay thôi, không lâu đâu.'
Anh khuyên: 'Tống Vãn Huân, đừng để tâm vào chuyện phiền n/ão. Sẽ có thứ khác thay thế, mang đến phản hồi tích cực. Do dự chính là tự chuốc khổ.'
Tôi hỏi đêm chuẩn bị tỏ tình tốn bao lâu? Anh đáp: 'Khoảng năm sáu tiếng.' Được, vậy thì trong năm sáu tiếng đó tôi sẽ đưa ra quyết định.
Anh gọi tên tôi, nói: 'Cảm giác này thật tuyệt.' Anh hỏi: 'Tống Vãn Huân, chuẩn bị đám cưới thật vui phải không?' Nhưng trong những chuyện anh kể cũng chẳng có chi tiết này. Giữa chúng tôi dường như tồn tại quá nhiều khoảng trống.
5
Người bạn chuyên quay phim đã chỉnh sửa clip Trần Uẩn Gia nói chuyện rồi gửi lên nhóm. Giữa đêm khuya, hầu hết mọi người đã ngủ. Những lời chúc thưa thớt hiện lên màn hình. Trần Uẩn Gia vẫn say giấc chưa kịp xem. Tôi mở lại xem lần nữa. Và lại nghe thấy chuyện thứ ba không thuộc về mình: 'Nấu cho cô ấy món rau chưa chín, kết quả là bị ngộ đ/ộc thực phẩm phải nhập viện.'
Bình luận
Bình luận Facebook