con ngoan

con ngoan

Chương 3

11/12/2025 12:04

Tôi túm lấy áo hắn.

Lần này nếu không đ/á/nh cho phục, hắn chắc chắn sẽ không chịu thay đổi.

"Đừng nhúc nhích!" Tôi nghi hoặc hỏi: "Trong đầu con đang nghĩ cái gì vậy?"

"Bình thường ta dạy con như thế à?"

"Toàn nhét những thứ dơ bẩn vào đầu! Ta nói rõ cho con biết, thứ tình cảm này của con không lành mạnh!"

Phó Thừa bị tôi gi/ật lại, không giãy giụa nữa mà bắt đầu khóc lóc rưng rức như trẻ con.

Giống hồi nhỏ.

Vẻ mặt cứng rắn lúc nãy biến mất, như thể đã hối cải ăn năn.

"Khóc cũng vô dụng!" Tôi nghiến răng: "Không sửa được tật này thì đừng có về nhà!"

【??? Cái diễn biến gì đây?】

【Công đừng đ/á/nh nữa, stop đi! Công chủ đã khóc rồi kìa!】

【Không phải cưỡng ép tình yêu sao? Sao thành đường đua giáo dục rồi?】

【Chịu hết nổi.】

【Giáo dục kiểu Trung thắng rồi.】

【Nhìn thì như dạy công chủ, nhưng thực ra tất cả mọi người ở đây đều bị m/ắng oan.】

Đến khi lòng bàn tay tôi đ/au rát, bộ n/ão nóng gi/ận dần ng/uội lại, tôi mới chợt nhận ra mình đ/á/nh quá tay.

Phương pháp cũng sai lầm.

Từ nhỏ đến lớn tôi gần như chưa từng đ/á/nh hắn, tôi không tán thành cách dạy trẻ bằng nắm đ/ấm.

Vậy mà hôm nay, tôi lại ra tay.

Tôi ngượng ngùng ném thước kẻ lên bàn, tiếng "cạch" vang lên khiến Phó Thừa gi/ật b/ắn người.

Lòng càng thêm bứt rứt.

Liếc nhìn hắn, tôi thở dài bất lực. Đôi lúc thật muốn mổ bụng lôi cái tâm địa u ám kia ra, đem phơi dưới ánh mặt trời cho sạch sẽ.

Biết đâu lại thành đứa trẻ vui tươi hoạt bát.

Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi.

Trên con đường nuôi dạy hắn, rốt cuộc sai lầm bắt đầu từ bước nào?

**6**

Bố của Phó Thừa là anh khóa trên của tôi, từng dẫn tôi tham gia các cuộc thi dự án khi còn đi học.

Anh là người được giảng viên giới thiệu, sắp tốt nghiệp tiến sĩ.

Qua tiếp xúc mới biết, anh Phó từng có bạn gái hồi đại học, hai người tâm đầu ý hợp, đủ tuổi kết hôn là cưới luôn. Đến giờ, con trai đã bảy tuổi.

Anh là trẻ mồ côi, nên con chủ yếu do bố mẹ vợ nuôi dưỡng.

Hai vợ chồng tiếp tục theo đuổi học vấn.

Thỉnh thoảng, anh Phó dẫn con trai đến chơi vài lần.

"Thằng bé tên Phó Thừa."

Cậu nhóc mắt tròn xoe núp sau lưng bố, chằm chằm nhìn tôi không chớp mắt.

Tính tôi lạnh lùng, không thích giao tiếp, huống chi là với trẻ con.

"Ninh Diệc Hàn, cậu cười lên đi." Anh Phó cười hiền hậu: "Cậu mặt lạnh thế nó sợ đấy."

"Ừ." Tôi gượng ép méo miệng.

Kết quả là cả mặt Phó Thừa cũng không thấy nốt, cậu bé chui hẳn ra sau lưng bố.

"... " Tôi buông xuôi khóe miệng.

Bên tai văng vẳng tiếng cười giòn tan của anh Phó:

"Đợi đến lúc cậu có con, tự khắc sẽ biết cười thôi."

Tôi nghe qua rồi bỏ ngoài tai.

Lúc đó tôi mới hai mươi, hôn nhân chưa nằm trong kế hoạch.

Dự án thi đỗ, anh Phó rất hài lòng về tôi. Anh bảo muốn khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp, hỏi tôi có hứng thú hợp tác không.

Qua làm việc chung, tôi thấy anh thông minh, nhạy bén trong việc nắm bắt thị trường.

Theo anh tỷ lệ thành công rất cao, đ/á/nh cược một phen cũng đáng.

Tôi vui vẻ đồng ý, góp trăm triệu m/ua cổ phần.

Giai đoạn đầu khởi nghiệp cực kỳ gian nan, vừa đi học vừa làm, may là năm ba không nhiều tiết.

Vợ anh Phó là bác sĩ, bận tối mắt tối mũi.

Phó Thừa đành phải để anh tự chăm.

Thế là cậu bé đến công ty ngày càng nhiều, tan học là một mạch tới ngay.

Có bài tập nào không làm được, cậu lại tìm tôi hỏi.

Nhưng vốn dĩ chúng tôi vẫn xa cách.

Đúng lúc công ty bắt đầu ổn định, anh Phó nói:

"Sắp tới còn bận hơn, tôi và vợ đã bàn định đưa bố mẹ vợ đi du lịch. Tí nữa đón Phó Thừa xong là lên đường, công ty giao cho cậu trông nom vậy."

Ai ngờ, trên đường đi đón Phó Thừa lại xảy ra t/ai n/ạn.

Bốn người t/ử vo/ng tại chỗ.

...

Tôi dắt Phó Thừa bước vào bệ/nh viện.

Bàn tay nhỏ của cậu nắm ch/ặt lấy tôi, móng cào vào lòng bàn tay. Tôi vỗ nhẹ vai an ủi.

Phó Thừa còn quá nhỏ, chỉ mơ hồ nhận ra chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra chứ chưa thực sự hiểu.

Tôi dối cậu: "Phó Thừa, bố mẹ và ông bà ngoại đi xa rồi, có lẽ một thời gian nữa con mới gặp lại được."

"Đi đâu ạ?" Phó Thừa ngẩng mặt nhìn tôi.

"Không biết." Cổ họng tôi nghẹn lại.

Phó Thừa đổi câu hỏi: "Vậy khi nào gặp lại ạ?"

Tôi im lặng giây lát: "Khi con lớn."

"Ừ." Phó Thừa xịu mặt, ấm ức nói: "Vậy con phải ở với chú hả?"

Tôi gi/ật mình.

Ở với tôi ư?

Cúi nhìn đôi mắt e sợ của cậu bé, tôi bỗng nóng vội gật đầu.

Đêm đó tôi trằn trọc.

Sao mình lại đồng ý nhỉ? Bản thân còn trẻ người non dạ, liệu có nuôi nổi đứa trẻ không?

Lòng dậy sóng.

Phó Thừa rõ ràng rất sợ tôi.

Nhưng gửi trại mồ côi thì không được, tôi quyết định nhận nuôi cậu.

Dù sao tôi cũng không thiếu tiền.

Không hiểu sao, lời anh Phó chợt hiện lên:

*"Đợi đến lúc cậu có con, tự khắc sẽ biết cười thôi."*

Từ đó, tôi thường xuyên đứng trước gương tập cười, cố cho nụ cười thật tự nhiên.

Nhưng gánh nặng công ty đ/è lên vai, tôi bận đi/ên đầu, mỗi lúc mệt lả vẫn phải đi đón Phó Thừa.

Một tay vực công ty, một tay kéo đứa trẻ.

Chỉ khi kiệt sức mới dám lén đến nghĩa trang thăm họ.

"Sao anh lại làm ông chủ vô trách nhiệm, ném cả con lẫn công ty cho tôi?"

Thời gian trôi qua, tôi tình cờ phát hiện Phó Thừa sợ bóng tối. Từ đó tôi bắt đầu quan sát xem cậu bé gh/ét gì, thích gì.

Đã chuẩn bị tinh thần đối phó với cậu nhóc nghịch ngợm, nào ngờ cậu lại rất ngoan.

Không cần tôi nhắc nhở, việc gì cậu cũng hoàn thành hoàn hảo.

Giống hệt ông bố thông minh ngày trước.

Chỉ có điều hay khóc nhè.

Sấm chớp khóc, gặp á/c mộng khóc, ngã đ/au khóc, ốm sốt khóc, bị tôi m/ắng cũng khóc.

Lần nào cũng thế, đếm không xuể.

Tôi sợ nhất là thấy nước mắt cậu, mỗi lần vậy lại cuống cuồ/ng dỗ dành.

Dỗ nhiều thành quen, cậu bé ngày càng quấn quýt tôi.

Đúng rồi, chắc chắn là thế.

Mớ bòng bong trong đầu cuối cùng cũng gỡ được sợi chỉ đỏ: Phó Thừa không hiểu thế nào là tình yêu.

Cậu nhầm lẫn giữa yêu đương và sự phụ thuộc.

Danh sách chương

5 chương
11/12/2025 09:57
0
11/12/2025 09:57
0
11/12/2025 12:04
0
11/12/2025 12:02
0
11/12/2025 11:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu