Mọi người đều đã ngủ say, tôi lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi, mở cặp ra tìm một chai nhựa rồi đổ năm lọ mực đỏ m/ua từ sáng vào chai. Lý Châu đang ngủ ngon lành bị tôi đ/á/nh thức, ngẩng đầu lờ đờ. Tôi dội cả chai mực lên đầu hắn.
Khi giáo viên chạy đến hỏi chuyện, tôi tỏ ra vô cùng hối h/ận: 'Xin lỗi cô! Em hay bị rơi mực đỏ lắm, lần này lại lỡ tay nữa rồi... Làm khổ bạn Lý Châu phải về thay đồ...' Cô giáo nhìn tôi hồi lâu rồi nhíu mày: 'Con gái đừng nhiều chuyện thế.' Tôi cười gượng: 'Dạ vâng ạ, em nhớ rồi.'
Có lẽ vì tôi xin lỗi quá nhanh nên cô giáo không bắt lỗi được, chỉ hừ lạnh bỏ đi. Sau đó nhà cô ấy vỡ hết mười ô cửa kính, không rõ tìm ra thủ phạm chưa.
Lý Châu vốn quen ăn hiếp người khác, chưa từng bị trả đũa dồn dập thế. Hôm đó hắn dẫn đám đệ tử chặn tôi sau giờ học. Tôi bị dồn vào góc, may có cô bé Cửu Túy xông vào dùng gạch đ/ập tới tấp. Dù không địch nổi nhưng cô ấy kịp ném viên gạch trúng đầu Lý Châu khiến hắn chảy m/áu.
Cảnh sát tới giải c/ứu chúng tôi. Ở đồn, tôi và Cửu Túy ôm nhau khóc nức nở. Bố tôi và phụ huynh Lý Châu tới làm việc. Cuối cùng họ phải bồi thường vài chục triệu, bố tôi đưa hết cho Cửu Túy.
Bố bảo Cửu Túy hoàn cảnh khó khăn, khuyên tôi kết bạn với cô ấy. Nhưng Cửu Túy luôn bận rộn: tan học chạy về viện mồ côi giúp việc, cuối tuần đi phát tờ rơi. Tôi theo dõi ba ngày vẫn không nói chuyện được.
Thay vào đó, tôi làm quen với Trần Thần - hàng xóm giàu có ngờ nghệch của tôi, cũng là bạn cùng bàn Cửu Túy. Khi Trần Thần chuẩn bị xuất ngoại, cậu ta nhờ tôi chăm sóc Cửu Túy. Đúng là gửi trứng cho á/c!
Lên cấp hai, tôi chuyển vào lớp Cửu Túy thì Lý Châu cũng xuất hiện. Hắn ngồi ngay sau lưng tôi, thường xuyên ăn vạ đồ ăn vặt tôi m/ua cho Cửu Túy. Tôi nhịn nhục mấy lần rồi giả bộ than nghèo: 'Em hết tiền ăn rồi, anh ăn đồ vặt của em thì bù lại chút tiền nhé?'
Bình luận
Bình luận Facebook