Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Không biết là nước mắt của tôi, hay nước mắt của Kỷ Vũ Hiên.
Thấm xuống từng giọt.
Chảy vào khóe miệng.
Anh đẩy tôi ra, quay đầu đi nói:
"Vũ Đồng, xin lỗi."
15
Tôi từng nghĩ sinh nhật Kỷ Vũ Hiên sẽ là bước ngoặt cho mối qu/an h/ệ của chúng tôi.
Nhưng không ngờ sau ngày hôm ấy.
Giữa tôi và Kỷ Vũ Hiên đã trở lại ranh giới của những người anh em bình thường.
Tôi không còn ngày đêm ở bên anh.
Chỉ tranh thủ giờ tan học cùng bạn bè đến thăm anh.
Tôi thậm chí từng nghĩ.
Phải chăng những việc tôi từng làm tổn thương anh ngày xưa.
Khiến bây giờ tôi không xứng đáng được ở bên anh.
Bình luận nổi lướt qua:
【Nam chính cũng vì không tin tưởng nữ chính, cảm thấy mình không xứng yêu cô ấy.】
【Hai trái khổ qua bé nhỏ, đều cảm thấy không xứng với đối phương.】
【Đều tại cặp đôi đểu cáng kia xen ngang, đáng lẽ nam nữ chính đã suýt thổ lộ tình cảm.】
Đang lúc bình luận ch/ửi rủa Vu Tiển Tiển và Tần Tư Viễn.
Tần Tư Viễn đột nhiên xuất hiện ở bãi đỗ xe bệ/nh viện.
Anh ta mặc chiếc áo khoác tối màu, dựa vào cột đèn, dáng vẻ tiều tụy.
Cả người như già đi mười tuổi.
"Vũ Đồng, cuối cùng anh cũng tìm được em, chúng ta nói chuyện đi."
"Anh tìm tôi làm gì? Không phải nên đi tìm Vu Tiển Tiển sao? Lúc nãy ở tiệm sửa xe tôi thấy cô ta đang đi với người đàn ông khác."
Vì Kỷ Vũ Hiên không nghe máy.
Tiệm xe đã gọi điện cho tôi.
Hôm nay tôi đến lấy chiếc xe vừa sửa xong.
Vô tình chứng kiến Vu Tiển Tiển đi cùng một tay chơi giàu có.
Tần Tư Viễn đột nhiên nắm lấy vạt áo tôi, thì thầm:
"Vũ Đồng, anh đến đây là tìm em, anh và Vu Tiển Tiển không còn qu/an h/ệ gì nữa."
"Em mới là người anh yêu duy nhất."
Chỉ một câu nói đó.
Linh cảm bất an bỗng trào dâng.
Bình luận nổi lướt qua:
【Trời! Thằng đểu cáng cũng trọng sinh rồi?】
Tần Tư Viễn lấy từ ng/ực áo ra một hộp nhẫn.
Mở ra là hai chiếc nhẫn.
"Vũ Đồng, anh mang theo nhẫn cưới của chúng ta rồi."
"Từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ mình em."
"Về với anh nhé? Anh sẽ không phụ em nữa."
Anh ta đeo chiếc nhẫn nam.
Rồi nắm lấy tay tôi.
Định đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón áp út.
Tôi bẻ từng ngón tay hắn ra, lùi lại vài bước, gi/ật vạt áo về.
"Tần Tư Viễn, giờ anh và tôi không còn qu/an h/ệ gì, tôi cũng sẽ không về với anh."
Tần Tư Viễn biến sắc mặt.
Hai tay nắm ch/ặt, khớp xươ/ng răng rắc.
"Là vì Kỷ Vũ Hiên? Em thật sự yêu hắn rồi?"
"Phải. Tôi yêu anh ấy, tôi muốn cùng anh ấy sống lại từ đầu."
16
Tần Tư Viễn đột nhiên nổi đi/ên.
"Em đừng quên trước đây em đối xử với hắn thế nào."
"Chính em nói muốn hắn bại danh liệt gia, đuổi khỏi nhà họ Kỷ, nên anh mới động chân tay vào xe!"
"Tần Tư Viễn, anh nói bậy cái gì..."
Chưa nói hết câu.
Đã thấy khóe miệng Tần Tư Viễn nhếch lên nụ cười kh/inh bỉ.
Tôi quay đầu lại.
Kỷ Vũ Hiên đứng cách tôi bảy tám bước.
Nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
"Anh..." Giọng tôi r/un r/ẩy "Không phải... không phải vậy... đừng nghe hắn nói bậy..."
Kỷ Vũ Hiên không đáp, loạng choạng lao vào đám đông.
Tôi định đuổi theo.
Bị Tần Tư Viễn kéo lại.
"Tần Tư Viễn, buông tôi ra!"
Tần Tư Viễn bất chấp sự giãy giụa của tôi.
Nhét tôi vào xe.
Cúi đầu cười gằn:
"Em thấy không, hắn chưa bao giờ tin tưởng em, em ở lại đây có ý nghĩa gì!"
"Dù vậy tôi cũng không về với anh!"
Tần Tư Viễn đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt đi/ên cuồ/ng nhìn tôi.
"Chuyện này không do em quyết định. Về với anh! Về nhất định chúng ta sẽ lại bên nhau!"
Cửa xe đột nhiên khóa ch/ặt.
Tần Tư Viễn đạp ga, chiếc xe như bay đi.
"Tần Tư Viễn! Anh đi/ên rồi à! Dừng xe lại! Cho tôi xuống!"
Tôi vật lộn mở khóa cửa.
Nhưng khi chốt tổng ở ghế lái đã khóa thì không thể mở được.
Tần Tư Viễn liên tục vượt xe, đổi làn.
Phía sau vang lên tiếng còi phẫn nộ.
Cuối cùng lao đến mép vực.
Tiếng sóng vỗ vào đ/á gần trong tai.
Chỉ vài giây nữa, xe sẽ lao xuống biển.
Tim tôi như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Tần Tư Viễn cười như đi/ên.
Rút tay ra nắm ch/ặt tay tôi.
"Vũ Đồng, chúng ta sắp được trở về cùng nhau rồi!"
"Anh đừng có mơ, tôi không về với anh!"
Tôi giãy giụa đi/ên cuồ/ng.
Móng tay vừa làm sinh nhật g/ãy đôi, để lại vệt m/áu trên mu bàn tay Tần Tư Viễn.
Tôi vươn nửa người, giành gi/ật tay lái.
Hắn ghì ch/ặt vô lăng bất động.
Tôi dùng móng tay cào mạnh vào cổ hắn.
Nhân lúc hắn đ/au buông lỏng.
Tôi vặn mạnh tay lái.
Xe đ/âm thẳng vào tảng đ/á bên đường.
Đầu tôi đ/ập vào kính cửa sổ, ngất đi.
17
Tôi nằm mơ.
Trong mơ cảm thấy ngạt thở, cả người như chìm dưới đáy biển.
Tôi nhìn thấy Kỷ Vũ Hiên trong tù đóng cuốn nhật ký, lặng lẽ rời khỏi thế gian.
Tôi gào khóc gọi tên anh, anh không nghe thấy gì.
Cảnh tượng chuyển đổi.
Kỷ Vũ Hiên bơ vơ lạc vào biển người, biến mất.
"Anh... anh..."
Tôi lao vụt về phía trước.
Kỷ Vũ Hiên không còn nữa.
Tôi đứng trong sân vắng.
Cậu bé nắm tay cô bé nói:
"Từ nay đây là nhà của em. Anh là anh trai, sẽ bảo vệ em cả đời."
Bảo vệ em cả đời...
Anh... anh không được thất hứa...
"Vũ Đồng! Vũ Đồng!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tôi từ từ mở mắt nặng trịch.
"Anh... anh đến rồi, em biết anh nhất định sẽ tin em."
Kỷ Vũ Hiên đang đ/ập cửa kính xe.
Sốt ruột như lửa đ/ốt.
Anh dùng khuỷu tay đ/ập vỡ kính xe.
Thò tay vào mở chốt tổng.
Vết thương trên cánh tay chưa lành.
Lại bị mảnh kính sắc cứa vào.
M/áu chảy vào trong xe.
"Anh... chắc đ/au lắm..."
Tần Tư Viễn đột nhiên tỉnh lại.
Nắm lấy tay Kỷ Vũ Hiên giằng co.
"Mày đừng hòng ngăn tao về! Cô ấy là vợ tao!"
"Mày dám nói bậy nữa, tao cho mày biết thế nào là ch*t!"
Cuối cùng cửa xe bị Kỷ Vũ Hiên mở ra.
Chương 11
Chương 12.
Chương 11
Chương 12
Chương 13.
Chương 13
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook