“Mày tìm cách h/ủy ho/ại con gái tao!”
“Tao không còn chồng, chỉ có mỗi đứa con gái này, yêu nó như con ngươi trong mắt. Tại sao nó lại bỏ đi? Tại sao?”
Hàng xóm tốt bụng gi/ật lấy con d/ao. Rồi khiêng bà ấy ra xa.
Cả dãy hành lang vang vọng tiếng khóc x/é lòng.
Mẹ tôi đứng im như tượng, dường như đang nhớ lại chuyện xưa.
Tôi rụt rè hỏi: “Mẹ và cô Trần… trước đây đã quen nhau ạ?”
Hồi lâu sau, bà mới gật đầu.
8
“Hồi đó, tôi và cô ấy cùng thi nghiên c/ứu sinh. Tôi đỗ đầu, cô ấy thứ nhì, nhưng cuối cùng người được nhận lại là cô ấy.”
“Về sau tôi mới biết, bố Giai Hi là cháu trai của giám khảo đó.”
Hóa ra từ lần đầu tới nhà họ Trần, mẹ đã nhớ về mối h/ận cũ.
Phải hỏi kẻ từng là đối thủ cách dạy con, hẳn bà ấy đ/au lòng lắm?
Nếu không, sao lại trút gi/ận lên tôi khi rời khỏi nhà họ?
Tôi ôm đầu rên rỉ: “Đây là lý do mẹ bắt con đ/á/nh bại Giai Hi?”
Mẹ gi/ật mình khỏi hồi ức, mặt tái nhợt.
“Bối Bối, con phải giữ vững ngôi nhất, con hiểu không?”
Vẻ cuống quít của bà… thật lố bịch.
Tôi lủi vào phòng, lần lượt gọi cho bạn học, hỏi xem có ai biết Giai Hi đi đâu không.
Kỳ lạ thay, dường như chẳng ai quan tâm.
Người lo lắng cho Giai Hi, hình như chỉ mình tôi.
Đến khi hỏi Vu Tử Tử, cô ta còn khúc khích cười:
“Chuyện mẹ nó sang nhà mày ăn vạ đã bay xa rồi. Mày sốt sắng thế, phải vì cảm thấy có lỗi?”
“Mạnh Bội, có phải mày đuổi Giai Hi đi không? Nó không ở đây, mày lại thành nhất nhỉ?”
Sao mọi chuyện quanh tôi đều kỳ quặc thế?
Tôi không hiểu nổi.
Dần dà, tôi trốn tránh ánh mắt bạn bè.
Cũng chẳng buồn mở miệng.
Trường học với tôi tựa chiếc lồng sắt.
Một chiếc lồng không có người tôi muốn gặp.
Cho đến hôm bị cảm nhẹ. Nghỉ học ở nhà mang lại niềm vui chưa từng có.
Sáng hôm sau ra cổng, cảm giác hồi hộp, chân bủn rủn, người rã rời lại ập tới.
Dù cố ngồi trong lớp, tôi chẳng thiết nghe giảng.
Tình trạng này khiến chủ nhiệm cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, tôi bị đưa về.
Rồi những ngày dài vật vờ trên giường, nửa tỉnh nửa mê.
Mặc cho mẹ lúc thì dịu dàng khuyên nhủ: “Con ơi, biết con lo cho Giai Hi, nhưng không thể bỏ học được”,
Lúc lại gào thét: “Cơm no áo ấm, còn thiếu thứ gì mà nằm ì ra thế?”
Cuối cùng, bố cũng không nhịn được.
Ngày thứ bảy tôi nằm liệt, ông túm cổ áo xốc tôi dậy: “Đi học!”
“Mày tưởng lớn rồi tao không dám đ/á/nh à?”
Bố cầm gậy bóng chày.
Ngày thường, tôi đã sợ phát khiếp.
Nhưng giờ đây, trong lòng lại dâng lên chút háo hức.
Tôi xắn ống quần, chỉ vào bắp chân: “Đánh vào đây.”
Bố nghi hoặc: “Tại sao?”
Tôi nghiêm túc giải thích: “Mẹ Giai Hi đ/á/nh nó cũng vào chỗ này.”
“Bố mẹ bảo con học theo nó, thì học cho tới nơi.”
Gân xanh trên trán bố nổi lên.
Ông không đ/á/nh tôi.
Mà quay sang đẩy mẹ té chúi.
“Tại mày, cứ ép Bối Bối học đòi cái con Đào Giai Hi. Nó bị đi/ên! Giờ Bối Bối cũng hư!”
“Mày có biết dạy con không?”
Mẹ gằn giọng: “Tao không biết dạy, thì mày dạy đi? Suốt ngày mắt chưa mở đã lao vào công ty, mày quản nó đi!”
Bố cười lạnh: “Tao không đi làm, tiền tự nhiên sinh ra à?”
Cảnh tượng sao quen thế.
Mười năm trước, vì tôi không biết hát nhép, họ cũng cãi nhau như vậy.
Hình như đổ lỗi cho nhau, mọi chuyện sẽ đỡ tồi tệ hơn.
9
Tôi thực sự bệ/nh rồi.
Bị đưa đi khoa t/âm th/ần, nhận được giấy chẩn đoán chính thức.
Chẳng ai dám chọc gi/ận tôi nữa, vì bác sĩ nói: “Kỳ vọng của cha mẹ quá lớn khiến con trẻ áp lực nặng nề.”
“Giờ cần nhất là ở bên con, trò chuyện, cho con cảm nhận hơi ấm gia đình.”
Nhưng tôi chỉ ước mẹ đừng nói chuyện.
Ở riêng với bà là cực hình.
Mẹ tôi cũng bó tay.
Bà đề nghị: “Bối Bối, con mời vài đứa bạn đến nhà chơi đi. Tâm sự cùng bạn bè, có khi sẽ vui hơn.”
Tôi thản nhiên: “Con không có bạn.”
Mắt bà trợn ngược: “Sao không có? Hồi nhỏ con có cả đống cơ mà!”
“Con gọi điện mời họ đi. Dù bận học cũng tranh thủ đến thăm con.”
Trước kia bà ngăn cản tôi kết bạn.
Giờ lại trách tôi cô đ/ộc.
Hình như tình bạn với bà chỉ như chai nước, vào tiệm nào cũng m/ua được.
Tôi thu mình vào chăn, chẳng thiết đáp lời.
Mấy hôm sau, mẹ lại nghĩ ra kế mới.
“Con ơi, đi học đi. Mẹ không đòi con đỗ đầu. Chỉ cần thi đại học, mẹ cho con du học.”
“Trước ép con học vì thể diện bố mẹ, giờ mẹ nghĩ thông rồi, con khỏe là được. Học hành chỉ là phụ thôi.” Nghe như bà đang nhượng bộ.
Nhưng tôi biết lời hứa bà nhẹ tựa tờ giấy.
Khi th/uốc men có tác dụng, tôi vừa khá lên chút, mẹ đã bất chấp lời khuyên của bác sĩ, ép tôi trở lại trường.
Bà lo lắng: “Nghỉ lâu quá rồi, không thể trì hoãn thêm!”
Đúng là rất lâu.
Khi nghỉ học là cuối thu, giờ đã sang hạ.
Bạn bè trong lớp đều xa lạ.
Tôi ngồi vào chỗ cũ. Định xếp lại sách vở bừa bộn, chạm phải tờ giấy vàng ố.
Đó là bảng điểm từ kỳ thi nửa năm trước.
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 15
Chương 18
Chương 16
Chương 18
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook