Khi nấu cơm, tôi dùng thịt chà sạch sẽ chiếc thớt mốc meo, xào qua loa vài cái rồi bắc ra. Chai dầu hào đầy nấm mốc đổ cả cặn lẫn dầu vào món ăn. Sợ đ/ộc tính chưa đủ, tôi trộn cả thức ăn gia súc vào cơm.
Trên bàn ăn, cả nhà Trần Đại Ngưu đều hài lòng gật gù. Mẹ còn tự hào vỗ ng/ực:
- Không giấu gì anh chị, từ lúc Tri Ý mới chập chững biết đi tôi đã dạy nó cầm xẻng. Việc nhà lớn nhỏ đứa nào cũng làm ngon lành. Cưới về đảm bảo không thiệt!
- Hơn nữa còn bằng cấp 3, đẻ xong chẳng cần cho con đi học, nó tự dạy ở nhà được, tiết kiệm bao nhiêu tiền!
Tôi nén buồn nôn vào bếp rửa bát, chẳng đụng đũa đến mâm cơm. Chiều tối, bố mẹ đột nhiên kêu đ/au bụng. Thằng em cũng lăn lộn rên rỉ. Nhân lúc họ mất sức, tôi c/ắt đ/ứt dây điện thoại, ném điện thoại của họ vào bếp lò. Bỏ mặc tiếng ch/ửi rủa, tôi khóa cửa then cài, ôm theo CMND chạy trốn trong đêm.
Gió lộng ào ào bên tai. Vầng trăng cùng tôi chạy. Tôi không dám dừng, len lỏi qua đường làng, còn 12 tiếng nữa là đến kỳ thi đại học. Nhất định phải về trường!
17
Suốt dọc đường, thấy xe là tránh, càng không dám nhờ người quen giúp. Ai biết được họ có quay đầu nộp tôi về nhà không. Đang lúc chân r/un r/ẩy, lòng bàn chân rát bỏng, bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi tên.
Tôi gi/ật mình tưởng bố mẹ đuổi theo, cắm đầu chạy. Cho đến khi nghe giọng quen thuộc vang lên:
- Thẩm Tri Ý! Mày đứng lại ngay cho tao! Tao tìm mày năm ngày rồi, mau về thi đi!
Chân tôi mềm nhũn, khuỵu xuống đất. Tay vẫn ghì ch/ặt hòn đ/á. Khi chiếc xe máy tới gần, tôi mới nhận ra hai bóng người quen thuộc. Mũi cay cay, tôi hỏi trong nước mắt:
- Sao các cậu đến được đây?
Hoắc Tử An đỡ tôi dậy:
- Bố mẹ cậu và giáo viên chủ nhiệm bảo cậu bỏ học. Tao nghe là biết có vấn đề, đứa như cậu đi đứng còn lẩm nhẩm từ vựng, không đi học thì khác gì ch*t?
- Nên rủ luôn Cố Thân đi tìm.
- Dân làng này cũng lạ, hỏi mấy ngày cứ im thin thít. Còn chỉ đường ngược, suýt nữa tao té xuống mương!
Cố Thân đội mũ bảo hiểm cho tôi:
- Đi thôi, về ngủ một giấc, kịp giờ thi mà.
Ngồi sau xe máy, nước mắt tôi tuôn rơi. Cuối cùng cũng thoát được rồi! Ngọn núi phía sau dần khuất bóng. Tôi không ngoảnh lại lấy một lần, ánh mắt kiên định hướng về phía trước.
Đến trường, thầy cô mừng rơi nước mắt. Không hỏi han gì, bảo tôi đi nghỉ ngơi chuẩn bị thi.
Trước giờ làm bài, tôi hồi hộp chạy vào nhà vệ sinh. Không ngờ gặp phải kẻ chủ mưu.
Thấy tôi, Tạ Uyển Uyển mở miệng ch/ửi:
- Bố mẹ mày nhận tiền rồi không giữ lời? Đồ nhà quê đúng là đểu giả! Không tiền không của còn đòi đi học? Đồ bất hiếu, đáng lẽ phải mục nát ở quê đẻ lần ba bốn...
Chưa dứt lời, tôi đạp một cước táng cổ nó xuống hố phân!
- Mày cũng đáng th/ối r/ữa trong này!
Đá xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy mất. Trong phòng thi, nỗi căng thẳng bỗng tan biến. Thành tích đại học đâu dễ sụp đổ vì một tuần vắng mặt. Ba năm nỗ lực, trời công bằng sẽ đền đáp kẻ cần cù!
Chiến thắng chỉ có thể thuộc về tôi!
Cầm đề thi, tôi gạt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm làm bài.
18
Kết thúc kỳ thi, nghe nói Tạ Uyển Uyển làm bài môn Văn với mùi nước tiểu sộc vào mũi. Xong buổi thi liền khóc lóc đòi kiện tôi. Bị giáo viên m/ắng cho một trận bắt tiếp tục thi.
Tôi không dám về nhà, tá túc nhà Hoắc Tử An. Ngày công bố điểm, Hoắc Tử An dậy sớm tra giúp. Siêu phàm đạt 707 điểm. Cố Thân không hiểu sao chỉ được 683.
Hai đại học Thanh Hoa & Bắc Kinh đều vẫy gọi. Nghe nói tôi thân với Cố Thân, họ bóng gió nói nếu tôi đồng ý có thể dẫn bạn trai đi cùng.
Cố Thân khoát tay lia lịa:
- Thưa thầy, bọn em không khuyến khích yêu đương sớm. Với lại mục tiêu của em là Sư phạm Bắc Kinh.
Tôi dò hỏi:
- Có thể đưa Hoắc Tử An đi cùng không?
Thầy tuyển sinh không biết Hoắc Tử An là ai, hỏi điểm số. Tôi ngượng ngùng cười:
- 509 ạ.
Đối phương mặt biến sắc như gặp kẻ phá đám. Cuối cùng, tôi chọn Bắc Đại vì học bổng toàn phần và ba triệu tiền thưởng.
Tôi và Cố Thân điền nguyện vọng dễ dàng. Khó nhất là Hoắc Tử An. Hai đứa lật khắp sách hướng dẫn, cuối cùng đăng ký vài trường ở thủ đô cho cậu ta.
Ngày nhập học, tôi xin cả loạt wechat trai đẹp. Hoắc Tử An nghiến răng nghiến lợi, tối đến liền đòi tôi thực hiện lời hứa.
Tôi nhíu mày:
- Lời hứa gì?
Hoắc Tử An ra vẻ nghiêm túc:
- Em nói Cố Thân kèm một học kỳ thì đổi lấy câu 'anh yêu em'. Anh với nó là huynh đệ, nhân quả này anh gánh giùm.
- Nhưng anh biết con gái cần được theo đuổi. Thế này đi, cho anh cơ hội tỏ tình.
Tôi suýt bật cười! Cố Thân cũng lắc đầu cười khổ:
- Không ngờ có ngày mình làm bóng điện.
Tôi nhân cơ hội đặt ra kế hoạch đại học cho Hoắc Tử An: Năm nhất phải qua hết môn, năm hai GPA trên 4.0. Quan trọng nhất: Cấm làm học sinh cá biệt!
Hoắc Tử An gật đầu lia lịa. Ai ngờ năm hai, cậu ta vỡ trận.
Khóc như mưa trước mặt tôi:
- Trời đ/á/nh thánh vật thằng nào nghĩ ra thi tách biệt giảng - khảo? Không có trọng tâm, cả quyển sách đều là điểm then chốt!
- Đề chung không chia môn, đến lúc thi còn không biết ôn gì!
- Hu... hu... Tri Ý ơi, khởi nghiệp có cộng điểm không? Hay em nới thêm 0.1 đi!
Tôi quyết làm người thành thật:
- Đánh cược thua phải chịu, anh không chịu nổi à?
Hoắc Tử An gật nhanh:
- Ừ, không chịu nổi mất em.
Tim tôi đ/ập thình thịch, sau khi tốt nghiệp đã nhận lời tỏ tình của cậu ấy.
19
Tốt nghiệp, Hoắc Tử An dùng đầu óc nhạy bén khởi nghiệp. Tôi suy đi tính lại quyết định học lên cao học. Cố Thân lao vào biên chế, về trường cấp 3 dạy học. Như lời cậu ấy: Mười năm đèn sách, đổi lấy mấy chục năm sau bục giảng.
Dạy một học kỳ, thứ học kỹ nhất vẫn là bản thân. Sáu năm sau, công ty Hoắc Tử An ổn định, cậu ấy cầu hôn tôi đêm Giáng sinh. Tiệc cưới, tôi tình cờ gặp Tạ Uyển Uyển.
Nghe nữa cô ta thi đại học thất bại, bị gia đình gả cho người môn đăng hộ đối. Cưới xong đẻ liền ba gái, giờ đang mang bầu lần bốn để đẻ con trai. Gặp lại, vẻ kiêu ngạo xưa đã tắt lịm.
Mở miệng ra là con cái:
- Hoắc Tử An giờ phát đạt, cưới được cô cũng là nhớ tình xưa. Không đẻ tám mười trai thì sao xứng đôi?
- Không như tôi, bụng bầu nhọn hoắt, chắc chắn là quý tử!
Tôi ngượn lời, may nhờ Hoắc Tử An đuổi cổ.
- Vợ yên tâm viết luận án tiến sĩ, việc nhà đã có anh.
Sau cưới, tôi tiếp tục học hành, ở lại trường giảng dạy. Bố mẹ vẫn dò la tin tức, tiếc là tôi đổi số xóa hết liên lạc. Nghe nói thằng em bỏ học cấp hai, giờ đang vặn ốc trong xưởng. Bố mẹ mất trăm triệu, lại nhả cả tiền thách cưới ba chục triệu. Giờ còn muốn b/án vợ đợt hai ki/ếm tiền cưới.
Quá khứ đã lùi xa. Hiện tại tôi ngẩng cao đầu hướng tới tương lai.
Chương 7
Chương 7
Chương 15
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook