Cô bạn thân cấp hai của tôi trở thành tiểu tam của bố.
Cuối tuần về nhà, tiểu tam đang dắt con trai ăn cua gạch mẹ tôi gửi cho tôi. Vỏ cua vương vãi khắp nơi, tiếng hút chùn chụt vang lên.
Tôi hất tung bàn, lôi cổ ả vào phòng đ/á/nh tới tấp.
"Hút h/ồn lắm nhỉ? Thích hút thì ăn thêm mấy cái t/át vào mặt nhé?"
Sau sự việc, cả nhà quay ra chỉ trích tôi.
Tôi phủi đít lao vào vòng tay mẹ đẻ.
Còn ông bố ruột cùng con tiểu tam kia? Chuẩn bị hầu tòa đi là vừa!
1
Vừa bước vào nhà đã thấy tiểu tam dắt con trai ngồi phàm phu tổn nghiệp trên đống cua gạch.
Hai mẹ con nhai nhồm nhoàm, miệng phát ra tiếng hút rỗn rến.
Đó là mẹ tôi cất công chọn từng con cua b/éo nhất gửi về cho tôi.
Thấy sắc mặt tôi đằng đằng sát khí, Từ Uyển Oánh ngẩng đầu từ đống bã cua ngổn ngang:
"Ái chà, Tiểu Huy cứ đòi ăn cua, tôi đành lấy vài con thôi."
Vài con? Cả mâm cua chẳng còn càng!
Từ Uyển Oánh vốn là bạn cùng lớp cấp hai của tôi, thời trẻ chúng tôi từng thân thiết như chị em.
Sau này cô ta trượt cấp ba, vào học trường nghề. Khi tôi học đại học, tình cờ gặp lại ả đang làm nghề đ/ấm bóp ở tiệm massage.
Thấy công việc vất vả, tôi nhiệt tình giới thiệu ả vào làm văn phòng cho công ty bố.
Ai ngờ ả leo giường thành công, còn lấy cái bụng bầu ép buộc bố tôi ly hôn mẹ con tôi.
2
Tôi lạnh lùng nhìn hai mẹ con ả.
Nụ cười giả tạo của Từ Uyển Oánh lộ rõ sự khiêu khích.
Tôi hất tung bàn ăn, túm tóc lôi xềnh xệch vào phòng.
Trong tiếng thét k/inh h/oàng, tôi đóng sầm cửa, t/át liên tiếp vào mặt ả:
"Thích hút lắm nhỉ? Ăn thêm t/át nữa cho no bụng nhé?"
Cái mũi mới đi nâng ở Bắc Kinh hai tuần trước của ả lệch hẳn sang một bên.
Tôi đ/è lên ng/ười ả, hung hăng ra đò/n. Ả cũng chẳng chịu thua, đ/á liên tiếp vào bụng tôi.
Năm phút sau, bố tôi hùng hổ đạp cửa xông vào, gi/ật tôi ra khỏi người tiểu tam rồi t/át đ/á/nh bốp.
"Lý Nhiễm! Mày đi/ên rồi sao?"
Bố thở hồng hộc kiểm tra vết thương cho tiểu tam.
Ngẩng đầu nhìn ra cửa, bà nội đang ôm cháu trai quý như vàng, ánh mắt đầy thất vọng.
"Sao nỡ đ/á/nh em trai ruột thịt? Cả nhà với nhau, ăn mấy con cua mà làm ầm ĩ!"
Buồn cười thật! Cùng cha cùng mẹ mới gọi là em ruột. Đứa con hoang bố đẻ với bạn học cấp hai của tôi thì đáng gọi là em?
Trước đây tôi tưởng bà thương tôi. Nhưng hóa ra bà luôn oán trách mẹ không sinh được trai nối dõi.
Nên khi tiểu tam xuất hiện, bà mặc nhiên ủng hộ, ép mẹ tôi nhường bước.
Kiếp trước tôi đúng là ng/u, tin vào những lời dối trá ấy.
3
Trước khi đi, bố tôi quát nạt:
"Cứ để nó đi! Có gan thì đừng có về! Nhất định phải xin lỗi Uyển Oánh!"
Xin lỗi? Mơ đi!
Tôi thầm ch/ửi, mau đưa tiểu yêu tâm can đi sửa cái mũi lệch tận Bắc Cực ấy đi!
Từ Uyển Oánh ôm mặt rên rỉ. Đứa nhỏ lại khóc thét lên.
Nó luôn như vậy, gào khóc không ngừng, dỗ thế nào cũng không nín.
Tôi nhíu mày nhìn đứa bé mặt co gi/ật, tay chân quờ quạng, thật lòng khuyên:
"Trẻ con khóc thét liên tục không tốt. Đi khám th/ần ki/nh đi, kẻo có vấn đề gì đấy."
"Mày dám nguyền rủa con tao!" Từ Uyển Oánh gào lên, giãy giụa muốn xông tới.
"Lý Nhiễm! Đủ rồi đấy!" Bố tôi trợn mắt hét.
Ngay cả ánh mắt bà nội cũng nhuốm vẻ gh/ét bỏ.
Thôi được, ở lại chỉ thêm phiền toái.
Trong tiếng ch/ửi rủa của cả nhà, tôi phóng xe thẳng đến nhà mẹ đẻ.
4
Vừa mở cửa, mẹ tôi trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt bầm dập của tôi:
"Sao thế này? Ai dám đ/á/nh con gái mẹ?"
Mắt trái thâm tím, tóc tai bù xù, má còn nguyên vết tay đỏ hỏn.
Mẹ tôi tức gi/ận vừa bôi th/uốc vừa ch/ửi bố phản bội và tiểu tam.
Định xông đi tính sổ ngay lập tức.
Tôi vội kéo mẹ ngồi xuống. Trái tim mẹ vốn không tốt, ngày phát hiện chồng ngoại tình, mẹ lên cơn đ/au tim phải đặt stent.
Không thể để mẹ chịu kích động thêm lần nữa.
Tôi ôm cánh tay mẹ nũng nịu:
"Mẹ đừng lo, con tự xử được. Mẹ mà tức lên thì con biết nương tựa vào ai?"
Mẹ suy nghĩ một lát rồi chuyển khoản cho tôi một triệu tệ, dặn dò:
"Lần sau mang theo đội vệ sĩ và luật sư. Dám động đến con gái mẹ, cho chúng biết tay! Cứ đ/á/nh trả, có mẹ đứng ra!"
Tôi cười toe toét: "Vâng ạ!"
Bôi th/uốc xong, mẹ âu yếm hỏi: "Còn đ/au không?"
Tôi bĩu môi: "Đau lắm ạ!"
Nhưng so với kiếp trước bị xe đ/âm văng xuống vực, nát thây tan x/á/c...
Những vết thương này chẳng thấm vào đâu!
5
Hôm sau, tôi dẫn đội vệ sĩ hùng hậu trở về.
Người giúp việc thấy khí thế ngút trời, chẳng dám ngăn cản. Xông vào phòng khách, bà nội đã dắt cháu đi dạo, chỉ còn bố và tiểu tam.
Đeo kính râm to đùng che vết thâm, tôi ra dáng đại ca xã hội đen.
Bố nhìn thấy tôi, gi/ận dữ quát:
"Lý Nhiễm! Mày định làm gì? Dẫn lũ người này về nh/ục nh/ã cho bố à? Cút ngay!"
Nh/ục nh/ã ư?
Tôi hạ kính nhìn ông bằng ánh mắt nghi hoặc: Ông còn biết x/ấu hổ cơ à?
Bình luận
Bình luận Facebook