Ngồi bên giường bệ/nh, hắn tỉnh lại, môi khẽ động: "...Sao nhất định phải sinh đứa bé này?"
"Vậy Bệ hạ vì sao nhất định phải gi*t nó?" Ta hỏi ngược.
Hắn cười tự giễu: "Nếu không gi*t nó, ngươi sẽ để ta sống sao?"
Ta trầm mặc.
Đáp án đã rõ như ban ngày.
Khi ta đứng dậy định đi, hắn níu vạt áo ta: "Thuở ban đầu chọn ta, có chút nào... thương m/ộ?"
Ta lắc đầu: "Thế Bệ hạ thì sao?"
Hắn nhìn ta không đáp.
Có lẻ lúc mới thành thân từng có, nhưng sau này giữa chúng ta đã cách quá nhiều thứ. Dưới sự thấm đẫm quyền lực, bao nhiêu tình ý cũng tiêu tan.
Khi ta bước ra khỏi điện, phía sau vang lên tiếng nói yếu ớt mà kiên định: "Có".
Ta chợt nhớ hắn từng hỏi ta rốt cuộc muốn gì.
Giờ đây, ta có thể trả lời hắn.
Từ khi trọng sinh, điều ta muốn chính là không còn làm cá thịt dưới lưỡi d/ao người đời.
Đàn bà muốn sống, khó quá.
Ta từng nói, ta không phải nữ chủ hùng h/ồn trong truyện.
Chỉ có từng bước tính toán trong đầu, mới có thể đi đến ngày nay.
30
Triệu Thừa Huyên băng hà, ta ôm hoàng tử ấu chủ lên ngôi, đổi niên hiệu Thiên Hoa.
Ta nhiếp chính.
Thiên Hoa năm thứ bảy, ta mở ân khoa cho nữ tử, đón Tô Cửu Tiêu cùng Vệ Cần về triều.
Thiên Hoa năm thứ mười, tiểu hoàng đế nghe lão thần bắt đầu đoạt quyền.
Thiên Hoa năm mười bốn, tiểu hoàng đế băng, ta đăng cơ xưng đế.
Mấy lão thần gào thét, chê ta "gà mái gáy sáng", muốn liên kết bãi triều.
Ta mỉm cười, đợi đến khi chúng ngoảnh lại, mới phát hiện quần thần đã quỳ phủ phục.
Mười bốn năm âm thầm thẩm thấu triều chính. Nếu chúng đến Tế Từ viện của Tạ gia xem, ắt biết nội viện kia kỳ thực luyện võ học văn.
Ta mời đại nho cùng võ sư danh tiếng. Mười bốn năm mở võ cử, ân khoa, đưa chúng vào quan trường lẫn biên cương.
Ta chuẩn bị thân phận mới, không ai biết chúng từng là trẻ mồ côi. Kết thông gia với thế gia càng nhiều vô kể.
Cân bằng giữa lão thần và tân thần, vốn là lẽ thường.
Sau phút tĩnh lặng, triều đình vang lên tiếng hô "vạn tuế".
Ta thở dài.
Giờ đây, ai còn dám nói Tạ gia "đổ"?
31
Nữ quan trong triều vẫn ít ỏi, hầu đều từ Tế Từ viện.
Nhưng ta không nóng.
Ta không thể bắt toàn thiên hạ như mình, chỉ đứng trên cao mở lối, cho họ thấy nữ tử còn cách sống khác.
Ra khỏi khuê phòng hay không, tùy lòng họ.
Con đường này gian nan, nhưng may thay không chỉ mình ta.
Ánh mắt ta lướt qua Vệ Cần, Tô Cửu Tiêu, dừng lại ở Trầm Ngư đeo khăn voan mỉm cười góc xa.
May thay, kiếp này, kết cục của tất cả đã đổi thay.
Về sau ta thoái vị, chọn tông thất kế vị.
Dẫn Trầm Ngư và Vệ Cần nam hạ Giang Nam.
Thưởng ngoạn hồ nước, chợt nghe tiếng gầm th/ô b/ạo: "Lão tử là huynh trưởng, chính là trời của mày! Hôm nay muốn cũng phải cưới, không muốn cũng phải cưới!"
Sau tiếng vật rơi xuống nước, nam tử giãy giụa nguyền rủa. Cô gái trên bờ vỗ tay ngoảnh mặt:
"Cút đi đồ trời đ/á/nh! Ngươi dám trái pháp luật? Thánh thượng đã hạ chiếu nữ tử hôn nhân tự do, muốn ăn trượng chăng?"
Nói rồi, nàng phủi tay bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook