Anh trai Giang Xuyên Trạch thấy cảnh này, có lẽ sợ tôi cô đơn, liền bước tới kéo tay tôi: "Tâm Ngữ, anh đưa em lên chơi cùng mọi người."
"Tâm Nguyệt trước giờ được cưng chiều hơi quá, nhưng em ấy không có á/c ý đâu, chỉ là ăn nói hơi khó nghe. Em yên tâm, anh đã nói chuyện với Tâm Nguyệt rồi, bảo em ấy sau này sẽ hòa thuận với em."
Anh dắt tôi đến nhóm bạn cùng tuổi, lấy ra hai hộp quà đưa cho tôi và Giang Tâm Nguyệt: "Tâm Ngữ, Tâm Nguyệt, sinh nhật vui vẻ! Anh chúc các em mãi hạnh phúc!"
Giang Tâm Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn anh, anh đi tiếp khách đi, bọn em con gái chơi với nhau thôi."
Giang Xuyên Trạch xuống tầng một tiếp khách, tôi cũng định quay đi.
"Đừng vội đi thế em gái." Một cô gái nhuộm tóc xanh ngồi cạnh Giang Tâm Nguyệt gọi gi/ật tôi lại.
"Thì ra đây là cô bé Lọ Lem vụt thành phượng hoàng à, nói thật nhìn cũng ưa nhỉ."
Cả nhóm bụm miệng cười khúc khích.
"Không đẹp sao được, nghe nói cô ấy từng bị b/án cho lão đàn ông 200 triệu đấy." Một cô khác nhếch mép.
Mặt tôi tối sầm.
"Các bạn không biết đâu, em gái tôi đây khôn lắm, trà xanh ngàn năm tuổi, mê hoặc anh trai tôi đến nỗi quà sinh nhật đều tặng hai đứa giống nhau, thật đen đủi." Giang Tâm Nguyệt đảo mắt nói lời đay nghiến. "Chắc đã qua tay lão nào rồi, 200 triệu đâu phải tiền vứt."
"Ha ha ha ha!"
Bọn họ không giấu giếm vẻ á/c ý, cười nhạo thả giàn.
Tôi không muốn làm to chuyện trong ngày này, quay lưng bỏ đi.
6
Vừa rời tầng hai chưa lâu, trên lầu bỗng ồn ào.
Giang Tâm Nguyệt dắt cô gái tóc xanh lúc nãy tới: "Mẹ ơi, nhẫn của Hạ Tình vừa mất tích rồi."
"Sao lại thế?"
"Thưa phu nhân, lúc nãy cháu còn đeo trên tay, tháo ra cho mọi người xem rồi... biến mất." Hạ Tình liếc nhìn tôi, ngập ngừng.
Mẹ nghiêm mặt: "Đã lục soát kỹ chưa?"
"Dạ rồi, sàn nhà sạch bong."
"Có ai đi qua không?"
Hạ Tình im lặng, nhìn về phía Giang Tâm Nguyệt.
Giang Tâm Nguyệt ngập ngừng: "Lúc đó... Tâm Ngữ cũng có mặt, sau khi cô ấy xuống lầu thì nhẫn biến mất."
Cả phòng im phăng phắc.
Mẹ lạnh giọng: "Đây là suy đoán của con?"
"Không... Hạ Tình nói lúc đó Tâm Ngữ đứng gần nhất, cô ấy đi rồi thì nhẫn mất." Giang Tâm Nguyệt và Hạ Tình liếc nhau.
"Cô Hạ cho rằng con gái tôi lấy tr/ộm nhẫn?" Giọng mẹ trầm xuống.
"Dạ không dám, nhưng quả thật lúc đó chỉ có Giang Tâm Ngữ tới gần tôi."
"Cô có bằng chứng không?"
Hạ Tình cắn môi: "Không."
"Cô nên biết đặt điều hại người là tội lớn. Không có chứng cứ thì đừng hồ đồ."
"Thưa phu nhân, dù không có bằng chứng nhưng sự thật là nhẫn mất sau khi cô ấy rời đi. Dù cô ấy là con ruệt của nhà họ Giang, mong ngài công bằng xử lý."
Tiếng xì xào nổi lên, bao ánh mắt đổ dồn về tôi.
Giang Tâm Nguyệt nhếch mép cười thầm.
"Con có gì muốn nói không?" Mẹ nhìn tôi ân cần. "Đừng sợ, mẹ luôn tin con."
Nhìn ánh mắt mẹ, lòng tôi ấm áp lạ thường.
"Con không lấy."
Nghe vậy, nét mặt mẹ dãn ra.
"Mẹ ơi, hay là kiểm tra túi xách của Tâm Ngữ. Vừa minh oan cho em, vừa giải quyết việc này." Giang Tâm Nguyệt bước ra, ánh mắt sắc lẹm nhìn tôi.
"Sao có thể? Không có bằng chứng thì gọi cảnh sát." Tôi lạnh lùng đáp.
"Gọi thì gọi, tôi phải tìm lại nhẫn thôi!" Hạ Tình giương giương tự đắc.
Mẹ gật đầu ra hiệu cho quản gia.
Lối ra vào tiệc bị phong tỏa.
"Kính thưa quý khách, do sự cố ngoài ý muốn liên quan đến danh dự tiểu nữ, chúng tôi đã báo cảnh sát. Mong mọi người tạm nghỉ chờ điều tra, hậu tạ sẽ đến tay từng vị!"
Trong lúc chờ đợi, tôi lạnh lùng nhìn hai người họ. Bọn họ tỉnh bơ như đã nắm chắc tôi là kẻ tr/ộm.
Ít phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên.
7
Cảnh sát nghe tường thuật xong, tôi đưa túi xách.
Vừa mở khóa, chiếc nhẫn lấp lánh rơi lóc cóc xuống sàn.
"Đúng là mày!" Giang Tâm Nguyệt hét lên đầy hả hê, "Đồ tr/ộm cắp!"
Cả hội trường xôn xao, ánh mắt kh/inh bỉ hướng về tôi.
"Chứng cứ rành rành, còn chối cãi gì nữa?" Hạ Tình mỉa mai.
"Đúng rồi! Đồ quê mùa dơ bẩn! Mẹ ơi, đuổi con người thối nát này đi!" Giang Tâm Nguyệt gằn giọng. "Nó không chỉ tr/ộm đồ, còn định cư/ớp cả gia đình con!"
"Không thể nào..." Giang Xuyên Trạch lắc đầu, vẫn đứng bên tôi.
Tôi bước ra: "Mẹ có tin con không?"
Mẹ gật đầu: "Tất nhiên, con là m/áu mủ ruột rà của mẹ."
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook