Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Vậy... cậu thuộc loại nào?"
"Không rõ nữa, tôi đang thử nghiệm mà, chưa ra kết quả."
"Tịch Nguyệt Phong, tôi hy vọng cậu là loại thứ nhất."
"Được, tôi cố gắng vậy."
Sau bữa trưa, tôi còn phải đến tiệm hoa làm thêm. Tịch Nguyệt Phong nhất quyết bảo đi đường tiện. Tôi đang vội, lên xe buýt rồi mới hỏi hắn:
"Cậu tiện đường kiểu gì?"
Tịch Nguyệt Phong nhìn ra cửa sổ, giọng điệu bình thản:
"Tiện đường m/ua bó hoa, gặp người phù hợp thì tặng luôn."
"..."
Đến tiệm hoa, Tịch Nguyệt Phong thật sự m/ua một bó hoa, trả tiền xong dặn chủ tiệm giữ hộ lát quay lại lấy. Xong hắn quay sang bước vào quán cà phê đối diện, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ đúng tầm mắt tôi liếc thấy. Tôi đang mải cắm hoa, không biết lần thứ mấy ngẩng lên thì phát hiện vị trí kia đã đổi người ngồi. Tịch Nguyệt Phong đi rồi. Lúc tiệm hoa sắp đóng cửa, hắn nhắn tin bảo tôi nói với chủ tiệm bỏ luôn bó hoa. Tôi đưa điện thoại cho chủ tiệm xem. Ông chủ gật đầu cười bảo bó hướng dương đó hợp màu áo tôi hôm nay lắm. Tặng tôi luôn. Tặng tôi á? Thế là tan làm, tôi ôm bó hướng dương đi bộ dọc đường. Trên xe buýt còn vô thức che chắn cho nó. Phiền phức thật. Xuống xe, tôi không nhịn được chụp ảnh bó hoa gửi cho Tịch Nguyệt Phong kèm dòng chữ:
【Giờ nó đang trong tay tôi, cậu có muốn qua lấy không?】
Nửa tiếng sau, Tịch Nguyệt Phong mới hồi âm:
【Bận.】
"..."
Lại nửa tiếng nữa, đang lúc tôi soạn giáo án thì hắn nhắn tiếp:
【Lục huynh đệ, phiền cậu ăn uống đúng giờ, nuôi bản thân cho no nê không tôi sẽ đói lắm. Tôi đặt đồ ăn rồi, nhớ chuyển khoản nhé.】
【Ờ.】
Đồ ăn là bạn cùng phòng Văn Hạo đi lấy bưu phẩm tiện tay mang lên cho tôi. Tịch Nguyệt Phong đặt hai phần xào cùng canh rau. Trên bao bì chỗ dán hóa đơn chỉ còn lại cái đinh ghim, ai bất cẩn thế x/é mất rồi? Tôi đành nhắn lại hỏi:
【Bao nhiêu?】
Ăn gần no hắn mới trả lời:
【9.9.】
【Xào gì rẻ thế?】
【Dùng coupon.】
【Ồ, coupon lớn thế sao người ta lời được?】
【Cậu lo làm gì!】
"..."
Tối tắm xong vừa lên giường, lại nhận tin nhắn Tịch Nguyệt Phong:
【Lục huynh đệ, ngủ nhớ đắp chăn kín, cậu cảm tôi cũng mệt. Vì sức khỏe chung, phiền hợp tác nhé, cảm ơn.】
Tốt, lịch sự khách sáo. Đúng phong cách bạn bè bình thường. Trả lời sao đây? Ngủ ngon? Không ổn, hơi m/ập mờ. Thế là tôi gửi hai chữ nghiêm túc nhất:
【Nhận được!】
7
Suốt hai tuần Tịch Nguyệt Phong không tìm tôi, nhưng tin nhắn không ngừng. Đồ ăn cũng vậy. Hắn như có ng/uồn coupon vô tận. Hóa đơn trên bao bì đồ ăn luôn thiếu sót, có khi chẳng còn mảnh nào. Thành ra hắn bảo bao nhiêu tôi chuyển bấy nhiêu. Chuyển thừa một xu hắn cũng bảo tôi vượt giới hạn! Loanh quanh lại lạc sang chủ đề khác. Ví dụ hắn đột nhiên bảo cảm nhận được tâm trạng tôi lúc đó, rồi nghiêm túc miêu tả một phen, sau đó hỏi đúng không. Mười lần hết chín tôi đều trả lời 【Không đúng】. Dù hắn mười lần hết chín đều đoán trúng. Hôm qua ăn cơm cùng Văn Hạo, hắn bỗng cảm thán bảo hai năm cùng phòng thấy tôi cười ít hơn hai tuần nay. Cuối cùng đùa hỏi tôi có phải yêu mạng không. Câu hỏi khiến tôi quên nhai. Lập tức lôi điện thoại lướt xem lịch sử chat với Tịch Nguyệt Phong. Thật sự chẳng có gì đặc biệt. Tôi cười nhiều thế sao? Tôi nhai tiếp miếng thức ăn trong miệng, suy nghĩ. Có lẽ tại gà rán, lẩu, vịt quay, bánh kem, trà sữa Tịch Nguyệt Phong đặt quá ngon. Đúng vậy, nhất định là thế. Đồ ăn khiến người ta hạnh phúc. Nên tôi mới không nhịn được cười.
8
Sáng chủ nhật nào tôi cũng đến viện dưỡng lão thăm mẹ sau buổi dạy thêm. Tuần trước bà vui lắm, nắm tay tôi bảo mặt tôi đã đầy đặn hơn. Chúng tôi còn bàn nhiều kế hoạch sau khi bà xuất viện tháng sau. Hôm nay vừa đến cổng viện dưỡng lão, tôi thấy bóng lưng quen thuộc. Một tay xách trái cây, tay kia mang túi giấy lớn. Tôi nhẹ bước đến, đứng bên trái vỗ vai phải hắn. Tịch Nguyệt Phong lập tức ngoái sang trái. Tôi cười nhảy ra trước mặt hắn, chưa kịp hỏi hắn đã giải thích: "Tôi đến đây làm việc, tiện ghé gửi cậu thứ này." "Gì vậy?" Tịch Nguyệt Phong đặt giỏ trái cây lên ghế dài, lấy từ túi giấy ra chiếc khăn quàng. Nhìn như tự tay hắn đan. "Cậu cũng đối xử thế này với bạn khác sao?" "Đương nhiên," Tịch Nguyệt Phong nhướng mày, "Sắp năm mới rồi, tôi tặng mỗi đứa bạn cùng phòng một chiếc." Nói rồi hắn lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh. Là ảnh nhóm ký túc, mỗi người đều quàng khăn đỏ giơ tay chữ V. "Sao của tôi lại màu trắng?" Tịch Nguyệt Phong không đổi sắc mặt: "Hết chỉ đỏ rồi, tôi dùng chỉ trắng đan cho cậu." "Ừ." "Còn câu hỏi nào không?" Tôi lắc đầu, cười không nói. Thật ra là có. Ví dụ tại sao ba chiếc khăn đỏ kiểu dáng giống hệt nhau, đến lượt tôi lại khác? Hay tại sao khăn đỏ đan trước trông lại thành thục hơn khăn trắng đan sau? Nhưng những câu hỏi này đều có chung đáp án, tôi biết mà. Nên... không cần hỏi nữa. "Tịch Nguyệt Phong, cậu không cùng cảm nhận với tôi sao? Nói xem giờ tôi đang nghĩ gì." "Tôi cùng cảm nhận với cậu, không phải mọc n/ão cậu đâu." "..." "Nhưng tôi cảm thấy hiện tại cậu đang vui." Xạo. "Thử đeo đi?" Tôi vừa gật đầu, Tịch Nguyệt Phong đã lấy khăn quàng cho tôi. Tôi buông thõng tay hỏi: "Khăn của bạn cậu cũng tự tay cậu quàng à?" Biểu cảm Tịch Nguyệt Phong thoáng chút bất lực. "Ba cái khăn quàng sao hết được, quàng cho đứa nào trước cũng mất lòng hai đứa kia."
Chương 15
Chương 7
Chương 6
Chương 18
Chương 6
Chương 12
Chương 8
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook