Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- mây vũ tích
- Chương 3
Tạ Kham nghe hai chữ "thích anh" dường như sững sờ, nhìn tôi chằm chằm một giây.
Chỉ một giây ngắn ngủi ấy thôi, rồi hắn nhăn mặt đầy gh/ê t/ởm, quay đầu né tránh động tác của tôi.
"Điên rồi à?" Giọng hắn lạnh băng: "Không ai thích người khác theo cách kỳ quặc như em đâu."
Tay tôi buông thõng.
Tôi lặng im nhìn Tạ Kham, không biết nên nói gì.
Sau hồi lâu chăm chú quan sát hắn, tôi đột nhiên lùi lại, bước đến đầu giường ngồi xổm, kéo ngăn kéo lấy ra chiếc c/òng tay và sợi xích sắt.
Thứ này tôi đã đặt làm từ trước.
Những đêm một mình trằn trọc nhớ hắn đến phát đi/ên, tôi chỉ biết bỏ tiền đặt công cụ và m/ua th/uốc, mơ tưởng một ngày được dùng chúng với Tạ Kham.
Không ngờ giấc mơ ấy lại thành hiện thực nhanh đến thế.
"Anh giờ khỏe hơn trước nhiều rồi... tiếc là tác dụng th/uốc rồi cũng hết." Tay tôi siết ch/ặt c/òng và xích, tiến lại gần hắn: "Chắc chắn khi tỉnh táo lại, anh sẽ tìm cách trốn thoát."
"Em biết làm sao được, Tạ Kham." Tôi thở dài bất lực.
"Chỉ còn cách khóa anh lại thôi."
...
Hắn không thốt nên lời, cắn ch/ặt môi dưới, bản năng giãy giụa nhưng bị tôi đ/è ch/ặt cổ tay.
Thực ra Tạ Kham cao hơn tôi cả cái đầu, lại thường xuyên tập luyện. Bình thường tôi đâu dễ kh/ống ch/ế hắn thế này.
Nhưng giờ th/uốc vẫn chưa tan, hắn mềm nhũn như búp bê vải, chỉ biết trừng mắt nhìn tôi siết ch/ặt cổ tay mình đến mức tưởng g/ãy.
"Thẩm Lạc!" Mắt hắn đỏ ngầu, gằn giọng: "Buông ra!"
Tôi mặt lạnh như tiền, tay không ngừng động tác, ngước mắt liếc hắn.
"Đã đến nước này rồi, anh nghĩ em sẽ buông tay sao?"
"Bao năm em khát khao anh, chẳng dám mơ anh thích mình."
"Nhưng giờ..." Tôi ngập ngừng, quay mặt đi cười khẽ: "Anh có thích hay không cũng chẳng quan trọng."
"Dù anh gh/ét bỏ thế nào, cũng không ngăn em được ở bên anh."
"Cứ coi như em đi/ên cuồ/ng đi."
Tôi gi/ật mạnh cổ tay hắn lên đỉnh đầu, tiếng "cạch" vang lên khi chiếc c/òng khép ch/ặt.
Đôi cổ tay thon trắng ấy đã bị gông lên đầu giường.
Tạ Kham sững sờ, lông mi dài r/un r/ẩy, ánh mắt ngỡ ngàng đầy kinh hãi.
Tôi hài lòng ngắm nghía hắn lúc này, khẽ cười:
"Khuyên anh... đừng cố vùng vẫy."
Hai tay hắn đã bị trói, tôi thong thả tiến lại gần, cúi xuống vuốt ve gò má, môi áp sát tai hắn thì thầm:
"Thấy răng c/ưa trên c/òng chưa? Anh càng giãy, nó càng siết ch/ặt đấy."
Tay tôi xoay mặt hắn lại:
"Đừng phí sức tự chuốc khổ vào thân."
"Đừng mơ em sẽ thả anh."
Nói xong tôi im bặt, chờ đợi những lời ch/ửi rủa hay châm chọc.
Nhưng hắn chẳng thèm nói, cũng chẳng động đậy.
Chỉ lặng lẽ khép mi, tựa đầu vào giường như kẻ vô h/ồn.
Lâu sau mới thốt lên một từ đầy hờ hững:
"Biến."
...
Đùa à.
Giờ em là kẻ b/ắt c/óc cơ mà.
Anh bảo biến là em biến sao?
...Thế mà tôi vẫn bước đi.
Nh/ốt Tạ Kham không phải mục đích cuối, chiếm đoạt hắn mới là thứ tôi muốn.
Cất chìa khóa c/òng vào túi, tôi trèo lên giường đ/è lên ng/ười hắn, run run cởi từng chiếc nút áo sơ mi.
Nhưng kỳ lạ thay, Tạ Kham vẫn bất động.
Đến khi chỉ còn hai nút áo cuối cùng, hắn vẫn nhắm nghiền mắt.
Lông mi không hề rung động.
Như thể đã buông xuôi tất cả.
Tôi thà hắn ch/ửi m/ắng, còn hơn thái độ thờ ơ ch*t lặng này.
Bỗng thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Cưỡ/ng hi*p một cái x/á/c không h/ồn, để hắn gh/ét tôi cả đời - như thế có sướng không?
Không.
Nhưng thả hắn đi...
Tôi không nỡ.
Tay siết ch/ặt vạt áo, tôi tự m/ắng mình nhu nhược, đen tối mà vẫn do dự.
Người đã trong tay mà chẳng dám làm.
Ngồi đ/è lên ng/ười hắn hồi lâu, cuối cùng tôi chỉ đặt tay lên vai hắn, khẽ hôn lên trán.
"Hôm nay thôi..." Giọng tôi nhỏ dần:
"Anh nghỉ đi."
Tôi lục điện thoại từ túi hắn, dùng vân tay mở khóa, nhắn cho mẹ hắn báo an toàn.
Rồi lướt đến đoạn chat giữa hai đứa.
Tin cuối cùng vẫn là câu: ["Say rồi à? Cần anh đưa về không?"]
Hắn nhắn cho tôi.
Lúc đó tôi đang mải nghĩ cách cho hắn uống th/uốc.
Bỗng dưng thấy ng/ực nghẹn lại.
Tôi xoa má hắn, đứng dậy đóng cửa rời đi.
Không làm gì hắn nữa.
Trước khi đi còn đắp chăn cẩn thận.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 10
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook