Hệ thống bảo tôi đi c/ứu rỗi phản diện, nhưng tôi lại chỉnh thời gian xuyên không về năm mà phản diện còn chưa thành hình phôi th/ai.
Hệ thống đứng hình, sau đó vội vã phản ứng:
"Ồ, cô định sau này nhận nuôi phản diện rồi cho hắn một tuổi thơ trọn vẹn hả?"
Tôi lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô bé đang co ro r/un r/ẩy dưới đất.
"Không, tôi đến để c/ứu rỗi mẹ của phản diện."
01
"Cũng đúng, thay vì dùng tình yêu để cải hóa phản diện, chi bằng dùng tình mẫu tử cảm hóa hắn, như vậy hắn sẽ không trở thành phản diện... Đợi đã, cô vừa nói gì? Cô muốn c/ứu mẹ của phản diện?!"
Hệ thống kinh ngạc, vội vàng ngăn cản tôi.
"Chủ nhân, cô nhầm lẫn gì rồi? Nếu phản diện không được c/ứu rỗi, cô sẽ bị xóa sổ đấy."
Tôi cười khẽ.
"Này hệ thống, ngươi đần à? Lý do chính khiến phản diện lầm lạc là gì? Là vì bị mẹ ruột bỏ rơi."
"Mà tại sao hắn bị mẹ bỏ rơi? Chẳng phải vì mẹ hắn cũng sống không ra gì sao?"
"Vậy nếu ta c/ứu rỗi thành công mẹ hắn, để phản diện được giáo dục bởi người mẹ có nhân cách lành mạnh, hắn đâu thể hư hỏng được?"
Hệ thống bị năm câu hỏi xoáy của tôi làm đơ máy, hồi lâu mới ậm ừ:
"Nghe... cũng có lý nhỉ."
Tôi giơ ngón trỏ lắc lư trước mặt hệ thống.
"Vậy từ nay về sau đừng chất vấn quyết định của đàn bà chúng tôi nữa nhé?"
Khi hệ thống gật đầu như máy, tôi mới quay lại quan sát cô bé.
Giữa mùa đông tháng Chạp, cô bé chỉ mặc manh áo mỏng co ro như chim cút trước cửa, những vệt đỏ ửng in hằn trên cánh tay g/ầy guộc.
Như cảm nhận được ánh mắt tôi, cô bé ngẩng đầu ném ánh nhìn lạnh lẽo, rồi vội cúi mặt xuống.
Chính ánh mắt q/uỷ dị này khiến bố mẹ ruột gh/ét bỏ cô.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là vì cô thiếu mất thứ đó.
Tôi bước qua người cô bé, cầm vòng sắt trên cổng gỗ đ/ập mạnh.
"Ai đó? Sáng sớm đ/ập cửa ầm ĩ!"
Người đàn bà trung niên mặc áo đỏ cáu kỉnh bước ra. Bà ta liếc nhìn tôi với ánh mắt kh/inh thường lẫn gh/en tị.
Tôi thẳng thừng ném tờ giấy n/ợ: "Bà là vợ Hà Sơn? Hắn n/ợ tôi 200 tệ. Đưa tiền không thì tôi sẽ loan tin hắn đi ăn gái n/ợ tiền khắp làng."
Người đàn bà nhặt tờ giấy, mặt biến sắc: "Xạo! Chồng tôi không phải loại đó! Chắc do mấy con điếm như mày..."
Tôi nhặt cây gỗ to cổ tay, bẻ g/ãy răng rắc trước mặt bà ta: "N/ợ đòi - thiên kinh địa nghĩa. Trả hay không?"
Nụ cười để lộ tám chiếc răng trắng đều của tôi khiến bà ta sợ vãi đái: "Nhà tôi nghèo lắm, đợi chồng về..."
Tôi nhíu mày, ánh mắt dừng ở cô bé đang rón rén nhìn tr/ộm: "Thế đưa con gái cho tôi. Tuy nhỏ nhưng xinh xắn đấy."
Mười phút sau, cô bé lẽo đẽo theo tôi như chim non lạc đàn.
02
Lên taxi về thành phố, cô bé mới lên tiếng: "Cô là người buôn trẻ con? Định b/án cháu đi đâu?"
Tôi ngạc nhiên: "Sao cháu nghĩ vậy? Cô là chủ n/ợ nhà cháu mà."
Cô bé lắc đầu: "Mẹ cháu m/ù chữ, nhưng cháu biết tờ giấy cô đưa là hóa đơn siêu thị."
Tôi hỏi thầm hệ thống: "Mẹ phản diện có phải thất học không?"
Hệ thống x/á/c nhận và tóm tắt số phận cô bé: "Làm nông đến 16 tuổi, trốn khỏi cuộc hôn nhân với lão già giàu có, vào thành đ/á/nh vật với đời, dụ tổng tài ngủ một đêm rồi sinh ra phản diện. Sau khi bạch nguyệt quang của tổng tài trở về, mẹ phản diện bị đ/á khỏi cuộc chơi và bị xóa sổ."
Tôi lắc đầu: "Cùng là vai á/c sao chỉ c/ứu nam phụ? Giới tính đổi lại thành nam thì đã thành kẻ đáng thương rồi. Rốt cuộc cô ấy vẫn thiếu cái ấy."
Cô bé kéo tay áo tôi, rồi vội buông ra như sợ làm bẩn: "Nếu b/án cháu... xin b/án cháu vào thành phố. Cháu xinh, b/án được giá."
Tài xế liếc mắt qua gương chiếu hậu. Tôi vội giải thích: "Cô không phải người buôn người. Cô vừa mất con gái... muốn nhận cháu làm con nuôi."
Cô bé im lặng, thu nhỏ như mèo hoang lấm lem. Nhìn ngoan ngoãn nhưng toàn thân căng cứng.
Tôi nắm bàn tay lạnh cóng đầy chai sần của cô bé, lấy áo khoác choàng lên người cô. Cô bé định cởi ra, tôi ngăn lại: "Có ốm thì b/án không được giá đâu."
Cô bé đông cứng, cuộn tròn trong lớp áo lông vũ chỉ chừa cái đầu lơ thơ. Lòng tôi chùng xuống: "Yên tâm, cô không có con trai."
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook