Châu Phi thực sự là một vùng đất tràn đầy sức sống và năng lượng mãnh liệt.
Chúng tôi đã chiêm ngưỡng bình minh như tranh sơn dầu trên thảo nguyên Serengeti Tanzania, chứng kiến cuộc di cư vĩ đại của muông thú.
Nhìn đàn sư tử con lững thững đi ngang qua xe.
Phúc Uyên còn hù dọa rằng sư tử đang đuổi theo sau, suýt nữa khiến tôi bật dậy khỏi ghế phụ.
Bên hồ Nakuru, chúng tôi lướt qua đàn hồng hạc sắc hồng rực rỡ.
Cảm nhận sắc hồng hòa quyện cùng không gian bao la của đất trời.
Tại Amboseli, chúng tôi chào đón đàn voi, lén ném chuối cho chúng rồi bị Phúc Uyên bế thốc đi mất.
Chụp ảnh dưới tán cây bao báp kỳ lạ ở Namibia, khi màn đêm buông xuống có thể thấy rõ dải Ngân Hà lấp lánh.
Nơi đây tựa chốn vô chủ.
Tràn trề sức sống.
Tự do tung hoành ngang dọc.
Tâm h/ồn như được thanh lọc.
Tôi đăng tải vô số ảnh lên mạng xã hội.
Cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều được thả lỏng.
10
Tạ Nhiên lại cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Người đã ở bên ba năm đột nhiên biến mất.
Tựa hồ trái tim khoét một lỗ trống.
Những đêm mất ngủ triền miên.
Anh ta nghĩ Nguyễn Kiều chỉ đang hờn dỗi, con gái thường thích gh/en t/uông vô cớ để khẳng định vị trí trong lòng đàn ông.
Tạ Nhiên xem sự thay đổi đột ngột của cô như th/ủ đo/ạn.
Chẳng qua chỉ có một người em gái?
Chẳng qua Sầm Hoan thích mình?
Cần gì phải đòi hủy hôn?
Ba năm trước anh đã từ chối Sầm Hoan, nhưng cũng thừa nhận trong lòng dấy lên chút xót xa khi cô rời đi.
Thế nên lén lút tìm gặp cô.
Sắp xếp mọi thứ chu toàn.
Xét cho cùng cũng là tình nghĩa thanh mai trúc mã.
Anh ta không phải kẻ bạc tình, cho rằng việc này đâu có gì sai.
Nguyễn Kiều được bố mẹ ưng thuận.
Cô ấy điềm đạm dịu dàng.
Hoàn toàn khác tính cách sôi nổi của Sầm Hoan.
Anh ta cảm thấy Nguyễn Kiều quá nhạt nhẽo.
Nhưng vẫn duy trì mối qu/an h/ệ.
Không nóng không lạnh.
Nhưng Nguyễn Kiều dường như có m/a lực kỳ lạ, hễ ở bên cô không gian xung quanh tự sinh ra khí trường riêng.
Trái tim anh chợt rung động.
Bước ngoặt thực sự xảy ra khi anh c/ứu cô trong vụ t/ai n/ạn.
Lần đầu tiên thấy Nguyễn Kiều khóc, vì anh mà xúc động.
Anh nghĩ, chỉ cần xem Sầm Hoan như em gái, ở bên Nguyễn Kiều cũng được.
Cùng lắm sau này chu cấp cho Sầm Hoan, nhà đâu thiếu tiền.
Đêm định dùng th/uốc kích dục, tiềm thức đẩy anh xông vào phòng Nguyễn Kiều.
Khi cô mở mắt, ánh mắt đầy chán gh/ét không chút tình cảm.
Anh sửng sốt nhưng càng muốn chiếm hữu, nhưng cô đẩy anh ra chạy đi.
Trước khi đóng cửa còn nôn khan một tiếng.
Tổn thương lòng tự trọng.
Anh cười lạnh, đàn ông đâu thiếu phụ nữ, Nguyễn Kiều giả vờ cái gì?
Nhưng khi Sầm Hoan cởi áo ôm lấy, anh đột ngột dừng lại, gọi 120 rồi khóa mình trong nhà tắm.
Sầm Hoan khóc nức nở: 'Anh, em thích anh lâu lắm rồi, để em giúp anh nhé?'
'Anh yên tâm, em không đòi danh phận, em không cần gì hết. Anh ra nhìn em đi.'
Đầu óc rối bời, anh vẫn nhập viện giải đ/ộc.
Sau khi hủy hôn, Sầm Hoan bị quản thúc.
Lòng dậy sóng ngầm, anh không tìm cô.
Rồi người mất tích, chuyện họ bị phơi bày trên mạng.
Ngoài Nguyễn Kiều, còn ai vào đây nữa?
Cô ta đúng là hẹp hòi!
Trước giờ không nghĩ cô ta thâm thúy đến vậy!
Anh cảm thấy đã nhìn lầm người.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Kiều lại cứa vào tim anh.
Con sóng lòng càng dâng cao, nhất là khi thấy Phúc Uyên ôm cô rời đi.
Hừ.
Nguyễn Kiều cũng chỉ vậy thôi, cũng biết dùng đàn ông để chọc tức anh.
Nhưng ngày qua ngày.
Không tìm được Sầm Hoan, cũng chẳng thấy Nguyễn Kiều.
Về nhà, nhìn đôi dép Nguyễn Kiều để lại ở hiên, anh đùng đùng nổi gi/ận đ/á bay.
Nhưng nửa đêm xuống uống nước, lại lặng lẽ xếp ngay ngắn.
Thật phiền toái.
Cố ý để đồ đạc gợi nhớ anh?
Đúng là phụ nữ tính toán.
Anh gi/ận dữ thu dọn định vứt đi.
Ra đến cửa, lại như bị m/a ám đặt xuống.
Cô ắt sẽ tìm anh, xét cho cùng anh đâu phạm lỗi gì lớn.
Cứ giữ lại vậy.
Nhưng một tháng, hai tháng trôi qua, Nguyễn Kiều không hề nhắc đến.
Anh mở lịch sử chat, dòng cuối cùng từ vài tháng trước.
Kh/inh khỉnh cười, tự nhủ cho cô một bậc thang: 'Đồ đạc của em ở nhà anh còn lấy không? Muốn thì tự đến.'
Nhưng hồi đáp là dấu chấm than đỏ chói.
Nguyễn Kiều đã xóa anh.
11
Tôi chẳng buồn nghĩ về Tạ Nhiên.
Bởi chân trời góc bể vẫn còn dài.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi và Phúc Uyên ở cạnh nhau lâu đến thế.
Trước nay vẫn nghĩ anh ấy xa cách.
Nhưng hôm đó khi cùng leo lên đỉnh Kilimanjaro.
Sông băng và hoang mạc trước mắt đẹp đến nghẹt thở.
Những người leo núi xung quanh rưng rưng nước mắt, ôm ch/ặt người thân.
Tôi quay lại thì Phúc Uyên đã kéo tôi vào lòng.
Không khí lâng lâng khó tả.
Có lẽ từ hôm ấy, tôi nhận ra điều khác thường trong anh.
Tôi sợ mình ảo tưởng.
Đến tháng thứ ba, chuyến đi cuối trước khi về nước.
Anh bị ốm, ho liên tục kèm sốt cao.
Đất khách quê người, y tế thiếu thốn.
Tôi thức trắng bên giường bệ/nh.
Nửa đêm thiếp đi trên thành giường.
Mơ màng cảm nhận bàn tay ai vuốt má.
Mở mắt gặp ánh mắt Phúc Uyên chưa kịp thu tay.
Khoảnh khắc ấy.
Trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
Tôi đờ đẫn nhìn anh, quên cả phản ứng.
Vì sốt, mái tóc anh mềm mại rủ xuống, tóc mai che vầng trán.
Trông bớt vẻ xâm lấn thường ngày.
Tôi bối rối không biết ứng xử sao.
Ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn.
Liền bị anh nắm tay giữ lại: 'Đi đâu?'
'Không... không biết.'
Anh vén tóc tôi lên tai, giọng êm dịu: 'Làm em sợ à?'
Mặt đỏ như luộc tôm.
Tôi lắc đầu không phải, gật đầu cũng không xong.
Phúc Uyên khẽ cười, giọng hơy khàn: 'Đang nghĩ cách từ chối anh? Phát cho anh tấm thẻ người tốt?'
'Hay giả vờ không biết gì, coi như chưa từng xảy ra?'
Bình luận
Bình luận Facebook