Thật lòng mà nói, nếu Chu Viễn không có đám người nhà vô dụng kia, lại thêm chút kiên nhẫn, có lẽ Tần Khê đã thực sự bị hắn lừa được, làm đám cưới rồi mang th/ai. Khi gạo đã thành cơm, mọi chuyện thực sự không kịp trở tay. May mắn thay, trời có mắt, Tần Khê vẫn còn lý trí, giữ được giới hạn cuối cùng nên không gây ra đại họa. Tôi mang bằng chứng Chu Viễn đưa đến tìm Lục Triển. Biệt thự gia đình họ đang ở vẫn mang tên tôi. Tôi nghĩ đã đến lúc thu hồi lại. Còn ngôi nhà hai tầng cũ ở quê, tuy cũ kỹ nhưng đủ rộng cho cả nhà họ ở. Xấp tài liệu ném trước mặt, mặt Lục Triển tái mét. Lục Minh và Lục Vy nở nụ cười gượng gạo: 'Cô ơi, toàn là hiểu lầm cả, Chu Viễn giờ như chó đi/ên cắn bậy...' Tôi đưa tay sửa lại hạt ngọc đeo tai, cười lạnh: 'Tần Khê là đồ vô dụng, em gái tôi tuổi đó không đẻ được, nhà họ tuyệt tự, cháu trai thừa kế tài sản dì ruột có gì sai? Tần Khê rồi cũng lấy chồng, rốt cuộc làm giàu cho người ngoài. Dù có cháu ngoại họ Lục, mai kia lớn lên muốn trở về họ nội, chẳng phải công toi sao? Lục Minh là cháu đích tôn, sau này lập gia đình sinh con đàn cháu đống nối dõi họ Lục mới là chính đạo! Lục Sênh con khốn vô tình, không giúp đỡ anh trai cháu ruột, đàn bà đ/ộc á/c này không có kết cục tốt! Bị bỏ rơi, không sinh được con trai chính là báo ứng - mấy lời này, các người nói đúng không?' Mỗi câu tôi thốt ra, mặt ba người họ lại tái đi một phần. Cuối cùng, Lục Triển không nhịn được nữa: 'Em gái, đó toàn là lời nóng gi/ận nhất thời, dù sao chúng ta cũng là một nhà, anh là anh ruột của em...' 'Chính vì anh là anh ruột, Lục Minh Lục Vy là cháu ruột, nên tôi mới để lại đường lui cho các người.' Tôi chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc túi Hermès giới hạn, Lục Vy đến giờ vẫn thèm nhỏ dãi nhìn túi xách tôi. Tiếc là tôi sẽ không cho cô ta cái nào cả. 'Phần tài sản họ Lục ở quê nhà, các người cứ việc lấy.' 'Lục Sênh... Ý em là sao?' 'Ý tôi rất đơn giản, biệt thự này đứng tên tôi, tôi có quyền thu hồi.' 'Mơ đi!' Mặt Lục Triển đỏ bừng: 'Lục Sênh! Đừng có quá đáng!' 'Nếu các người tự dọn đi, tôi cho hai ngày thu xếp. Trong hai ngày mang được bao nhiêu tùy ý. Nhưng nếu không chịu đi, tôi sẽ nhờ vệ sĩ dọn giúp - nhưng đồ đạc ở đây, các người không được động đến thứ gì!' 'Không được... Túi xách, trang sức của em còn trên lầu...' Lục Vy hét lên hoảng lo/ạn. Nhìn cảnh cô ta cuống cuồ/ng chạy lầu, tôi bật cười. Tôi biết họ sẽ chọn cách nào. Sau khi cân đo thiệt hơn, họ sẽ ngoan ngoãn dọn đi. Còn tôi, chỉ mất chút đồ đạc trong biệt thự mà thôi. Quả nhiên, hai ngày sau khi quay lại, biệt thự đã trống trơn như bị cư/ớp. Ngay cả xoong nồi bát đĩa trong bếp cũng bị lôi đi hết. Nếu không vì bộ sofa đặt làm quá cồng kềnh, có lẽ họ cũng sẽ mang theo. Mấy viên ngọc khảm trên tay vịn cũng bị cạy mất. Tôi lập tức b/án căn biệt thự. Nhìn thấy nó chỉ thấy ngứa mắt. Về quê chưa được mấy năm, gia đình Lục Triển đã phá sạch tài sản. Lục Minh háo thắng hão huyền, bị lừa đầu tư khắp nơi thành công cốc, n/ợ nần chồng chất. Lục Vy mơ tưởng gả đại gia, cuối cùng cũng lấy được cậu ấm nhà giàu. Nhưng mới cưới một tháng, chồng đã nuôi tiểu tam, rồi tiểu tứ tiểu ngũ sinh cả lũ con trai. Còn Lục Vy chỉ được hai con gái. Thực ra con gái có gì không tốt, chỉ là những lời đ/ộc địa họ từng chúc tôi giờ ứng nghiệm lên chính con cháu họ. Còn Chu Viễn, không trả nổi n/ợ nhà, lãi v/ay nặng chất chồng. Cuối cùng mất nhà, bị liệt vào danh sách đen. Nghe nói hắn còn có chút năng lực, bằng cách nào đó móc nối được bà trùm năm mươi mấy tuổi, được trả giúp ít n/ợ. Có lần bị người ta kéo ra khỏi xe đ/á/nh tới tấp, g/ãy cả tay. Về sau dần biến mất khỏi radar. Còn Tần Khê, sau năm năm rèn giũa trong công ty, đã có thể đảm đương mọi việc. Cô ấy tiến bộ thần tốc. Chỉ là không hợp với Tưởng Lỗi, cuối cùng chẳng thành đôi. Cô ấy hẹn hò vài người, luôn giữ được tỉnh táo. Sau cùng sinh đôi với bạn trai cuối - người đàn ông tài sắc vẹn toàn. Họ không đăng ký kết hôn, khi con năm tuổi thì chia tay trong hòa bình. Bạn trai cũ không tranh quyền nuôi con, Tần Khê cũng sẵn sàng cùng anh ta chăm sóc hai đứa trẻ. Đến cuối, họ vẫn là bạn tốt. Hai đứa bé lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ. Tôi yêu quý chúng như châu báu. Năm Tần Khê 42 tuổi, tôi chính thức giao lại công ty. Lúc này cô ấy quyết đoán, tài năng xuất chúng, giống hệt tôi năm xưa. Tôi rút lui hưởng thú điền viên, ngày ngày vui với cháu. Nhìn lại quá khứ, chỉ còn nụ cười nhẹ nhõm. Lòng người bất chính, rốt cuộc tự chuốc lấy quả đắng. (Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook