Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- ký sinh trùng
- Chương 3
Tôi gật đầu, "Cháu biết rồi."
Bà tôi cười nói, "Tiểu Phúc, cháu đun lửa, bà nấu thêm món nữa cho cụ bà."
Vừa dứt lời, bà liền lôi từ sau bể nước ra một cái xô gỗ.
Trong xô chi chít ốc sên.
Những con ốc sên to bằng quả trứng gà, màu sắc đen sạm xen lẫn những con màu hồng nhợt nhạt, chen chúc dày đặc khiến người ta nhìn mà nổi da gà.
Tôi khẽ hỏi: "Bà ơi, ốc sên sao to thế? Bắt ở đâu vậy?"
Bà tôi cười đáp: "Bắt ở dưới sông."
Chẳng hiểu sao, tôi càng nhìn bà càng thấy nụ cười của bà âm u rùng rợn.
Trong lòng tự dưng thấy sợ hãi.
Bà tôi dứt vỏ ốc, ném thịt ốc vào chậu sắt. Những con ốc bị l/ột vỏ vẫn còn sống, bò chậm chạp trong chậu khiến người xem nổi hết cả gai ốc.
Tôi nói: "Bà ơi, cháu chưa thấy ốc sên nào to như thế này, thịt chắc ngon lắm."
Vừa nghe xong, mặt bà tôi đã biến sắc. Giọng bà trầm xuống đầy u ám: "Ốc này là để cho ông cháu và họ, cháu không được ăn! Nhớ chưa?"
Giọng bà lạnh lùng khiến người nghe khó chịu.
Tôi đáp: "Cháu nhớ rồi."
Vừa dứt lời, ngoài sân đã vang lên tiếng động: "Con dâu cả, ta khát cổ họng rồi, mau lấy bát nước cho ta uống."
Cụ bà gù lưng bước vào nhà kho, môi trắng bệch nứt nẻ như người đã khát lâu ngày.
Thấy cụ bà vào, mặt bà tôi nở nụ cười: "Mẹ uống chậm thôi."
Bà tôi đưa bát nước cho cụ bà. Cụ uống một cách vội vã như sắp ch*t khát.
Chỉ mấy ngụm đã cạn sạch bát nước.
Cụ bà gi/ận dữ quát: "Ta chỉ ăn có một chiếc bánh bao nhân thịt mà khát cổ họng thế này. Con dâu cả, mày cho cái gì vào nhân bánh thế hả?"
Bà tôi vội tươi cười đáp: "Mẹ nếu sợ con làm bậy thì lát nữa cho thằng ba ăn thử. Lời nó nói mẹ luôn tin mà?"
05
Cụ bà khịt mũi lạnh lùng: "Mau luộc bánh bao lên, mọi người đều đang đợi. Hồi trẻ mày đã chậm chạp, già rồi vẫn thế, chẳng biết thằng cả đã sống với mày thế nào."
Nói xong, cụ bà bước ra khỏi nhà kho.
Bà tôi đứng nhìn theo lưng cụ bà với ánh mắt sắc lẹm đầy hằn học.
Bà tôi vớt hết bánh bao trong nồi ra, nói: "Tiểu Phúc, cháu bưng bánh bao vào nhà cho ông và mọi người ăn trước đi."
Tôi gật đầu, bưng đĩa bánh bao nhân thịt vào nhà.
Ông nội nhìn thấy bánh bao, trước tiên lấy tay đếm qua một lượt.
X/á/c nhận không thiếu chiếc nào, mặt ông mới giãn ra chút vẻ tươi tỉnh.
Ông nói: "Mẹ ơi, lần này bánh bao đã chín, mẹ ăn nhiều vào."
Cụ bà bĩu môi: "Ăn cái bánh bao này, ta cứ thấy khát nước, người còn ngứa ngáy."
Cụ bà gãi mạnh vào cổ như có con gì đang cắn, gãi đến đỏ cả da.
Ông nội hỏi: "Hay nhân thịt mặn quá?"
Cụ bà lại gãi mạnh lên mặt. Đôi mắt cụ chẳng biết từ lúc nào đã đỏ ngầu.
Như m/áu dồn lên, trông thật đ/áng s/ợ.
Cụ bà quát: "Không muốn mời ta ăn cơm thì nói thẳng, cần gì phải hại của? Làm bánh bao mặn thế này ai ăn được?"
Ông ba cười nói: "Mẹ ơi, nhà nghèo làm bánh bao vốn mặn, coi như dưa muối mà ăn, mẹ tạm ăn vài miếng đi."
Vừa dứt lời, mặt ông nội đã biến sắc. Ông gi/ận dữ quát: "Thằng ba, mày nói thế là có ý gì?"
Ông nội gh/ét nhất người khác chê mình nghèo.
Bình thường ông sống rất hòa thuận với dân làng.
Nhà ai cần tiền cần người, ông đều giúp đỡ.
Đi lễ cũng rất hào phóng.
Không biết thì tưởng nhà tôi ngày ngày ăn thịt.
Nhưng đến khi nhà tôi làm việc, xây cái nhà kho, chẳng mấy ai đến giúp.
Ông nội luôn coi trọng thể diện nhưng lại luôn mất mặt.
Ông ba bĩu môi: "Con có ý gì đâu, anh đừng đa nghi."
Vừa nói xong, cụ bà đã gào lên: "Nước... đưa thêm bát nước... ta khát ch*t mất..."
Lúc này mặt cụ bà xám xịt, da như bị mất nước, khô ráp.
Ông nội nói: "Tiểu Phúc, lấy nước cho cụ bà."
Tôi gật đầu, vội chạy về phía nhà kho.
Vừa vào đến nơi, tôi đã ngửi thấy mùi thơm lừng.
Bà tôi đang múc từ nồi ra nửa chậu thịt ốc sên.
Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
Bà tôi nói: "Tiểu Phúc, cháu mang đống vỏ ốc này đi đổ, đổ càng xa càng tốt."
Tôi hỏi: "Bà ơi, sao phải đổ xa thế?"
Bà tôi do dự vài giây rồi đáp: "Vỏ ốc tanh hôi lắm, đổ xa cho đỡ."
Tôi gật đầu: "Cháu biết rồi."
Bà tôi bưng nửa chậu thịt ốc định đi ra, tôi vội múc một bát nước chạy theo: "Bà ơi, cụ bà khát lắm, bà đưa giúp cháu bát nước vào nhà nhé."
Bà tôi liếc nhìn bát nước, cười nói: "Cụ bà già rồi, không uống nước lạnh được, cháu đừng lo, đi đổ vỏ ốc đi."
Tôi gật đầu: "Dạ."
Tôi xách nửa xô vỏ ốc đi về phía đầu làng.
Đến nơi, tôi đổ vỏ ốc xuống gốc cây to.
Vừa định quay về, chợt thấy mấy con chó xông đến, chúng ăn ngấu nghiến đống vỏ ốc.
Chỉ trong vài giây, mắt lũ chó đã đỏ ngầu.
Trông thật đ/áng s/ợ.
Một con trong đám còn nhìn chằm chằm vào tôi như con chó dại.
06
Lòng tôi dấy lên nỗi sợ vô cớ, cuống cuồ/ng chạy về nhà.
Chẳng mấy chốc đã về đến nơi.
Vừa vào sân, đã nghe tiếng cụ bà rên rỉ: "Nước... cho ta nước..."
Ông nội xách một xô nước đầy bước vào phòng đông.
Tôi cũng theo vào.
Vừa bước vào đã thấy cụ bà ôm xô nước uống ừng ực.
Hai mắt cụ đỏ như m/áu, da khô như bị mất nước.
Trên mặt, người nổi lên những hạt to bằng trứng cá chi chít, nhìn mà phát ớn.
Cụ bà hét vào mặt ông nội: "Ăn có một miếng bánh bao nhà mày mà ta thành ra thế này. Đồ bạc bẽo! Mày muốn gi*t tao đấy hả!"
Ông nội sững người, sốt ruột đáp: "Mẹ ơi! Mẹ nói gì thế? Bao năm nay con hết lòng hiếu thuận, sao lại hại mẹ được?"
Cụ bà gi/ận dữ gào lên: "Thằng cả! Mày nhỏ nhen! Bề ngoài hiếu thuận, cơm no rư/ợu say, nhưng trong bóng tối, từng đồng từng c/ắt mày đều ghi sổ chờ ta trả!"
Chương 6
Chương 9
Chương 11
Chương 19
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook