Trong thời gian ngắn, việc gia đình họ Phùng tìm lại được chân kim chi đã lan truyền khắp giới thượng lưu.
Danh tiếng hung á/c đ/ộc địa của tôi trước đây vốn đã nổi như cồn.
Giờ đây cả giới đang chờ xem cuộc đấu trí giữa tôi và Phùng Thư An.
Thật nhàm chán.
Đúng lúc tôi thầm chê bai thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp:
- Ninh Ninh, mở cửa!
Vừa hé cửa, một bóng đen đã ôm chầm lấy tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng đối thủ sai người đến siết cổ mình.
Khi đứng vững lại, hóa ra đó là Hứa Thanh Trạch - vị hôn phu rẻ tiền của tôi.
Anh ta nắm ch/ặt vai tôi, gương mặt mang vẻ xót thương 4 phần, lo lắng 3 phần và quyết tâm 3 phần:
- Ninh Ninh, anh đã biết chuyện em là ngọc giả. Không sao, dù em mất hết tất cả, anh vẫn sẽ yêu em.
- Em...
- Đừng sợ, dù giờ nghèo khó nhưng sau khi cưới anh, em vẫn làm phu nhân giàu sang.
- Em...
- Yên tâm, anh sẽ thuyết phục bố mẹ. Dù họ chưa từng ưa em, cho rằng em nóng nảy, nhan sắc tầm thường, ăn uống vô độ, giờ lại mất hậu thuẫn Phùng gia. Nhưng chỉ cần em sửa tính, hầu hạ tốt cho anh và song thân, họ nhất định sẽ chấp nhận.
- Em...
- À, bố mẹ anh rất mong có cháu. Nếu lo lắng, chúng ta có thể sinh con trước, thế nào họ cũng đồng ý cho em vào cửa.
- ...
- Này Ninh Ninh, lúc nãy em định nói gì với anh? - Hứa Thanh Trạch háo hức nhìn tôi.
- Em nói... - Tôi hít sâu - Cút ngay cho khuất mắt!
4.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn, thế mà từng người một cứ tìm đến.
Vừa tiễn Hứa Thanh Trạch, em trai tôi - Phùng Thư Lãng - đứa trẻ thích dùng n/ão ăn cơm và tưởng tượng quá đà đã xuất hiện.
- Chị... chuyện họ nói có thật không?
Phùng Thư Lãng mệt mỏi nhìn tôi như đang hỏi chuyện khó nói.
Tôi gật đầu: - Đúng vậy.
Cậu ta gi/ật mình lùi lại, giọng r/un r/ẩy:
- Vậy... chị đã biết mình không phải con ruột từ trước?
Tôi: - ?
- Năm xưa, mẹ ruột chị vì muốn con mình sung sướng nên đ/á/nh tráo chị với chị An.
- Chị sống nhung lụa còn chị ấy bị đ/á/nh đ/ập, bắt gả cho thằng ngốc làng bên để lấy tiền thách cưới...
Tôi: - Gì cơ?
Phùng Thư Lãng vỗ trán:
- Chị biết rồi đúng không! Chị đã nhận mẹ ruột! Ai ngờ chị An trốn về nhận thân, chị sợ lộ nên mới trốn đi!
Mặt tôi đen lại: - Những lời này, Phùng Thư An nói với em?
Nếu đúng thế, tiểu trà xanh này thâm hiểm, ta không thể tha.
- Không phải. - Phùng Thư Lãng ngây thơ - Tiểu thuyết toàn viết thế mà. Em tự suy đoán đó.
- ...
Tôi cầm chổi đuổi cậu ta đi.
Đừng hỏi sao không dùng d/ao, vì tôi là người chị biết tuân thủ pháp luật.
5.
Không ngờ hôm sau tôi gặp Phùng Thư An ở trường.
Cô ta chuyển vào lớp tôi, hẳn là do sắp xếp của Phùng tiên sinh và bà Bạch.
Nhìn kỹ mới thấy cô ta thừa hưởng tất cả ưu điểm của cha mẹ. Chỉ đứng đó đã thu hút mọi ánh nhìn.
Vẫn chiếc váy trắng bồng bềnh, đúng kiểu bà Bạch ngày trẻ.
Còn tôi thô kệch, tầm thường.
Đúng là ngọc thật với ngọc giả.
- Chào cả lớp, em là Phùng Thư An, em gái ruột của Thư Ninh. Rất vui được gặp mọi người.
Cả lớp đa phần là con nhà giàu, đã nghe tin đồn nên liếc mắt về phía tôi.
Tôi mặc kệ, nhìn chẳng mất miếng thịt nào.
Giờ ra chơi, Phùng Thư An chủ động tìm tôi.
Cô ta đến thuyết phục tôi về nhà.
- Chị ơi, ba mẹ và em trai lo lắm. Chị về đi.
Giọng the thé của cô ta khiến tôi nổi da gà.
- Cảm ơn, ở ngoài thoải mái lắm.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay thì không nhận ra ánh mắt thoáng chớp của cô ta.
Đúng lúc đó, Hứa Thanh Trạch dẫn đám đệ tử xông vào, chỉ thẳng mặt Phùng Thư An:
- Tránh xa Ninh Ninh ra, không đừng trách ta.
Anh ta đứng che chắn sau lưng tôi: - Ninh Ninh đừng sợ, anh bảo vệ em.
Ôi buồn nôn quá!
Phùng Thư An nhíu mày, thoáng nét h/ận rồi nhanh chóng giấu đi.
- Cậu muốn gì? Đừng tưởng là chân kim chi thì thay thế Ninh Ninh được. Ta không cưới loại phụ nữ mưu mô như cô!
Đám đông vây quanh, Phùng Thư An cắn môi, mắt ngân ngấn.
Bất ngờ cô ta ôm ch/ặt tay tôi khóc nức nở:
- Chị ơi, người này đ/áng s/ợ quá. Em sợ...
- Em mới chuyển đến, sao anh ấy gh/ét em thế? - Phùng Thư An khóc to hơn - Anh ta kh/inh thường em từ quê ư? Chê nhà ta mới phất à? Coi thường ba mẹ ta sao?
Tiếng khóc càng lớn, mặt Hứa Thanh Trạch càng xanh.
Hứa gia hợp tác nhiều với Phùng gia, dù trong lòng nghĩ thế cũng không dám nói ra.
Hứa Thanh Trạch chỉ tay r/un r/ẩy, ấp úng không thành lời.
Phùng Thư An giả vờ sợ hãi, núp sau lưng tôi:
- Trời ơi, anh ta định đ/á/nh em sao?
- Người có xu hướng b/ạo l/ực thế này, chị xem lại hôn ước đi. Đáng sợ quá đi!
Bình luận
Bình luận Facebook